Cuộc Hôn Nhân Kỳ [...] – Chương 4

“Xin lỗi, các nhận nhầm người rồi.”

Bọn họ không muốn lằng nhằng với tôi.

Chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi trầm giọng :

“Đắc tội rồi.”

Sau đó, tôi liền bị bọn họ kéo ra khỏi sân bay.

Có lẽ vì bị dọa sợ, cộng thêm cả đêm bị giày vò, thể lực cạn kiệt, tôi nhanh chóng ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ.

Bên trong khá tối, chỉ có một chiếc đèn sàn ở góc phòng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Tôi cẩn thận ngồi dậy, lặng lẽ chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi vừa nhấc chân, cổ tay liền bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, ép chặt lên cửa sổ sát đất.

“Buông ra! Anh đang phạm tội đấy!” Tôi lớn tiếng quát.

Người đàn ông cao lớn tháo cà vạt, trói hai tay tôi lại, ép lên đỉnh đầu, nghiến răng từng chữ:

“Giang Thanh Thanh, em có ý gì? Ngủ với tôi xong rồi muốn chạy?”

Giọng quen thuộc.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

Đèn phòng bật sáng.

Trước mặt tôi, Sở Thịnh Niên sắc mặt lạnh như băng.

Tôi tròn mắt chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp của ta, kinh ngạc thốt lên:

“Anh… có thể đứng lên ?!”

Anh ta siết tay mạnh hơn, cổ tay tôi đau nhói.

Tôi vội vàng giải thích:

“Tôi bỏ chạy là để giữ mạng, không phải muốn bỏ rơi !”

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Nghe xong, Sở Thịnh Niên cuối cùng cũng buông tay, trầm giọng :

“Chuyện này chẳng đáng gì cả, em đáng lẽ nên bàn với tôi trước.”

Chẳng đáng gì…

CHẲNG ĐÁNG GÌ?!

Tên này đúng là ngông cuồng đến vô biên!

Tôi tức đến phát điên:

“Nếu tôi chết rồi, sẽ thành góa vợ đấy, mà còn bảo là chuyện nhỏ?”

Sắc mặt ta lập tức đen lại, gân xanh trên trán giật giật:

“Không mấy từ đó, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Tôi giận dữ ngồi phịch xuống ghế sofa:

“Anh lấy gì để cứu tôi? Dựa vào hai cái chân dài của à?”

“Bọn đó tàn nhẫn lắm, cho dù có tám cái chân, chúng cũng có thể bẻ gãy sạch!”

“Hơn nữa, giờ nhà họ Giang sắp sản rồi. Nếu định ăn bám tôi, thì giờ cũng chẳng còn gì để ăn nữa đâu!”

“Vợ chồng vốn như chim cùng rừng, lúc đại nạn ai lo phận nấy.”

Sắc mặt Sở Thịnh Niên ngày càng khó coi.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, lạnh giọng quát:

“Đủ rồi!”

Anh ta tôi chằm chằm, cố gắng kìm nén tức giận:

“Bây giờ tuy em không còn gì để cho tôi ‘ăn bám’…”

“Nhưng em có thể quay về nhà họ Sở, nữ chủ nhân của tập đoàn.”

Anh ta bình tĩnh tiếp:

“Tôi đã lấy lại tập đoàn Sở Thị.”

“Còn đống rắc rối mà ba em để lại, tôi có thể giải quyết giúp em.”

“Thật sao?”

Đúng là bước ngoặt bất ngờ.

Mắt tôi sáng rực, vội nắm lấy tay Sở Thịnh Niên.

Anh ta hơi mất tự nhiên, quay mặt đi, giọng thấp trầm:

“Thật.”

“Nhưng tôi có một điều kiện, em nhất định phải đồng ý.”

“Được! Một trăm điều kiện cũng đồng ý!” Tôi lập tức ngọt giọng.

Khóe môi ta cong lên, trông chẳng khác nào một con cáo gian xảo:

“Vậy thì tốt. Nếu em chân thành như , hãy đồng ý với tôi một trăm điều kiện đi.”

Tôi: “…”

12.

Về thân thế của Sở Thịnh Niên, tôi từng nghe qua một chút.

Ba ta lập nghiệp từ con số không, vốn ban đầu là do mẹ ta mang đến.

Sự phát triển và mở rộng của tập đoàn Sở Thị, cho đến khi lên sàn chứng khoán, cũng đều nhờ vào mẹ ta.

Nhưng về sau không biết vì lý do gì, hai vợ chồng dần xa cách, đến mức không thể hàn gắn.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì Sở Kính An ngoại .

Sau đó, mẹ Sở Thịnh Niên lâm bệnh, chỉ vài năm sau liền qua đời.

May mắn là trước khi kết hôn, bà từng lập một công ty công nghệ nhẹ, ít ai biết đến.

Không ngờ sau này, công ty đó lại đúng thời điểm phát triển, dần trở thành một tập đoàn khổng lồ.

Sở Thịnh Niên là người thừa kế duy nhất.

Nghe ta chậm rãi kể về quá khứ, tôi có chút cảm khái:

“Mẹ thực sự rất .”

“Cha mẹ thương con, luôn tính toán lâu dài.”

Nếu không nhờ sự chuẩn bị từ trước của bà, có lẽ Sở Thịnh Niên đã hoàn toàn rơi vào thế bị .

Nhưng…

Nếu đã có chỗ dựa, tại sao sau tai nạn ta lại lựa chọn kết hôn với tôi?

Anh ta tôi chằm chằm, như đã đoán trước câu hỏi này, khẽ hỏi lại:

“Em thực sự không nhớ gì sao?”

Tôi ngơ ngác.

Anh ta thở dài, xoa nhẹ đỉnh đầu tôi, giọng dịu dàng:

“Chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi.”

Lúc nhỏ, tôi thường theo ba tham dự đủ loại tiệc tùng.

Vì ham ăn nên cứ có đồ ăn ngon là tôi cắm đầu vào ăn như chưa bao giờ ăn.

Có một lần, tôi đói đến mức vùi đầu vào chén cơm như cơn lốc xoáy.

Khi ăn xong, tôi mới phát hiện có một cậu bé đang ngồi đối diện, ấm ức tôi.

Tôi cậu ta, cậu ta liền quay mặt đi, nhảy xuống ghế, chạy vụt ra ngoài.

Ăn no xong tôi hơi chán, bèn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.

Không ngờ lại thấy cậu bé đó đang đánh nhau với mấy đứa trẻ khác.

Cậu ta bị đè xuống đất, gương mặt trắng trẻo lem luốc, đầy vết trầy xước, trông vô cùng đáng thương.

Lòng chính nghĩa trong tôi bùng nổ.

Tôi ghét nhất là thấy người yếu bị bắt nạt, thế là lập tức lao lên, đuổi hết lũ trẻ con đáng ghét kia đi.

Cậu ta lau nước mắt, nhỏ giọng :

“Cảm ơn.”

Tôi vỗ vai cậu ta, bắt chước giọng điệu người lớn:

“Không cần khách sáo. Mà này—cậu nên học võ đi, như mới có thể tự bảo vệ mình.”

“Còn nữa, con trai thì không dễ dàng khóc. Nếu bị bắt nạt, phải kẻ bắt nạt khóc mới đúng!”

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt cậu ta sáng lấp lánh, đầy vẻ sùng bái.

Như thể tôi là một hiệp sĩ rơi xuống từ bầu trời, định sẵn sẽ trở thành huyền thoại trong cuộc đời cậu ta.

Chỉ tiếc là, tôi quên hỏi tên cậu ta.

Kể xong, Sở Thịnh Niên chậm rãi tôi, vẻ mặt bình tĩnh như đang chờ tôi phản ứng.

Tôi trợn mắt, kinh ngạc hỏi thử:

“Cậu bé đó… không lẽ là ?”

Anh ta gật đầu.

Tôi ôm ngực, loạng choạng lùi một bước.

Thì ra, tôi và ta sớm đã quen biết nhau.

Vậy mà trước kia mỗi lần gặp tôi, ta đều tỏ vẻ không quen, tôi cứ tưởng ta ghét tôi.

Anh ta liếc tôi, giọng hơi khó chịu:

“Đó là vì mỗi lần thấy em, em đều ở bên cạnh một người đàn ông khác.”

Giọng điệu ta có chút u oán.

Tôi lập tức hiểu ra.

Bởi vì tôi lúc nào cũng vui vẻ với những người đàn ông khác.

Không trách mỗi lần thấy tôi, ta đều có biểu cảm không vui.

Thì ra là đang ghen.

Vòng vo bao lâu, hóa ra nhân duyên đã gieo từ rất lâu trước đây.

Bây giờ, chẳng qua là lúc nó đơm hoa kết trái mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi vươn tay ôm lấy cổ Sở Thịnh Niên, liếc xuống phần thân dưới của ta đầy ẩn ý, rồi hỏi:

“Vậy chuyện bác sĩ bị liệt nửa người… cũng là giả?”

Anh ta khẽ “ừm” một tiếng.

Bảo sao đêm đó ta lại mạnh mẽ như , tôi còn tưởng đó là một kỳ tích y học.

Hóa ra cũng chỉ là một lời dối.

Thấy tôi đột nhiên mất tập trung, Sở Thịnh Niên bóp cằm tôi, không vui hỏi:

“Em đang nghĩ gì ?”

Tôi biết ta ghét nhất điều gì, lại cứ thích khiêu khích ở điểm đó.

Thế nên, tôi nhẹ, thì thầm:

“Em đang nghĩ đến lô trai đẹp mới về ở Mộ Sắc.”

Đôi mắt ta lập tức tối sầm, như thể cơn bão đang chực chờ bùng nổ.

Môi tôi bị ta mạnh bạo hôn xuống, giọng ta khàn đặc:

“Tôi sẽ khiến em quên hết.”

Quả nhiên, ta .

Cuối cùng, tôi chỉ còn biết nằm bẹp trên giường, mơ mơ màng màng, đúng là cái gì cũng quên thật.

13.

Sau đó, Sở Thịnh Niên giúp nhà họ Giang vượt qua khó khăn, đồng thời đá Sở Kính An và Sở Văn Trạch ra khỏi tập đoàn.

Hôm đó, tôi lại gặp hai kẻ đáng ghét này.

Từng là những kẻ quyền thế rực rỡ, giờ đây lại giống như những con chó bị chủ nhà đá văng ra đường.

Sở Kính An phẫn nộ quát:

“Thằng nghịch tử! Ngay cả cha ruột cũng không tha! Rồi sẽ có ngày trời mày!”

Sở Thịnh Niên lạnh nhạt đáp:

“Tôi chỉ từng nghe đàn ông ngoại mới xuống địa ngục.”

Sở Kính An lùi lại một bước, suýt nữa ngã nhào, may mà Sở Văn Trạch đỡ kịp.

Dù chật vật, Sở Văn Trạch vẫn không chịu bớt kiêu ngạo, giọng điệu hống hách:

“Đừng vội đắc ý, tao và ba tao sớm muộn gì cũng lại từ đầu!”

Tôi không nhịn nổi nữa, nghiêm túc hỏi:

“Hai người đang đấy à?”

Một kẻ dựa vào phụ nữ để leo lên.

Một kẻ sống nhờ vào ba.

Bản thân chẳng có chút năng lực nào, dựa vào cái gì mà đòi lại từ đầu?

Thế nên tôi lại lễ phép hỏi thêm:

“Là Lương Tịnh Như (梁静茹) cho hai người dũng khí sao?”

Sở Văn Trạch khẩy:

“Ai cho tao dũng khí thì quan trọng sao? Quan trọng là tao dám nghĩ dám !”

Sở Kính An nghe con trai mình hùng hồn như , lập tức gật đầu tán thưởng.

Sở Thịnh Niên màn kịch này, vỗ tay ba cái.

Sau đó, ta lấy từ túi ra một tấm danh thiếp, giọng điệu đầy chu đáo:

“Cậu có chí hướng như , nếu tôi không ủng hộ thì thật quá vô rồi.”

Anh ta đặt danh thiếp vào tay Sở Văn Trạch, chậm rãi :

“Cậu quen thói quỵ lụy, hay là… đi nhân viên tiếp khách ở hộp đêm đi? Đúng lúc tôi quen vài quý bà giàu có, có thể giới thiệu giúp.”

Trước đây, Sở Văn Trạch từng nhục mạ Sở Thịnh Niên bằng những lời này, bây giờ, chúng trả lại nguyên vẹn.

Tôi nhịn không lên.

Một tia độc ác lóe lên trong mắt Sở Văn Trạch, hắn ta bất ngờ vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, lao về phía Sở Thịnh Niên.

Đúng lúc nguy cấp, Sở Thịnh Niên kéo tôi ra sau, và ngay lúc đó—

“Đứng yên! Cảnh sát đây!”

Tiếng súng vang lên.

Hóa ra, Sở Thịnh Niên đã sớm báo cảnh sát về tất cả tội trạng của Sở Kính An và Sở Văn Trạch.

Hai người này không chỉ phạm tội kinh tế mà còn liên quan đến tội cố ý người.

Trước đây, mẹ Sở Thịnh Niên mắc bệnh nặng rồi qua đời, cái chết của bà có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Sau nhiều năm điều tra, ta cuối cùng cũng tìm ra sự thật—

Thủ phạm chính là hai kẻ này.

Bằng chứng không thể chối cãi, Sở Kính An và Sở Văn Trạch lập tức bị bắt giam.

Chỉ còn chờ ngày xét xử.

Từ đó, thương giới Kinh Thị không còn hai kẻ này nữa.

Chúng để lại không gì khác ngoài một trò .

Một ngày nọ, Sở Thịnh Niên tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, hai chúng tôi ngồi trong nhà, tận hưởng cuộc sống bình yên.

Trong lúc ăn, ta bình tĩnh :

“Vụ tai nạn xe của tôi năm đó, thực ra cũng là do Sở Kính An và Sở Văn Trạch đứng sau.”

Tôi lập tức sững người.

Nhưng ta chỉ thản nhiên tiếp tục kể lại sự thật năm xưa.

Tôi nghe mà không khỏi kinh hãi.

“Cái gì?”

Anh ta khẽ cử trong vòng tay tôi, lặp lại lời tôi từng trước đây:

“Em nghĩ thì nó là .”

Tôi ta, tức đến mức mặt mũi méo xệch.

**”Anh bị điên à?! “

Tôi thầm nghĩ, người này đúng là thâm sâu khó lường.

Anh ta biết Sở Văn Trạch sắp xếp vụ tai nạn, vẫn im lặng chờ âm mưu xảy ra.

Không chỉ , ta còn thao túng toàn bộ kế hoạch, biến nguy thành cơ hội.

Làm cho người cha thiên vị mất cảnh giác, lừa gạt đứa em trai ngu xuẩn, và cuối cùng—bẫy cả tôi, kẻ kiêu ngạo này.

Tôi luôn nghĩ sau vụ tai nạn, ta chỉ là một con cừu nhỏ yếu ớt, dễ bị người khác chèn ép.

Không ngờ, cuối cùng chính tôi cũng rơi vào tay ta.

Sở Thịnh Niên vẫn là Sở Thịnh Niên, khi đến sự thâm sâu, không ai có thể sánh bằng.

“Thanh Thanh, em có trách không?”

Thấy tôi im lặng, ta cẩn thận dò hỏi.

Tôi lật mắt, lạnh nhạt đáp:

“Trách chuyện gì? Trách giúp tôi kiếm một đống tiền à?”

Dối trá là giả, tiền kiếm và những gì ta cho tôi đều là thật.

Anh ta dùng nguồn lực của mình để cứu nhà họ Giang, cho tôi một nơi nương tựa.

Lúc tôi bận rộn vực dậy công ty, ta vẫn ở phía sau âm thầm viên, hỗ trợ.

Tất cả những điều đó không thể là giả .

Nếu ta thật sự không quan tâm tôi, hoàn toàn không cần đến mức này.

Không lâu sau bữa tối, tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.

Rất nhanh, Sở Thịnh Niên xuất hiện bên giường tôi, mang theo hơi nước mát lạnh.

Nhưng khác với mọi khi, ta không lên giường ngay.

Thay vào đó, ta chậm rãi cởi áo choàng tắm, để lộ cơ bụng săn chắc, cùng đường nét hoàn mỹ của cơ thể.

Theo phản xạ, tôi đưa tay che mũi, suýt nữa tưởng mình lại chảy máu cam.

“Anh… ?”

Tôi trừng mắt ta, đề phòng ta không biết giữ ý.

“Không gì cả.”

Anh ta nhàn nhạt , ánh mắt thâm sâu, như như không.

“Chỉ là nghĩ… em sẽ thích thế này.”

Nói rồi, ta cúi xuống, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Cúi đầu ghé sát tai tôi, từng chữ trầm thấp như có như không:

“Chủ nhân, có hài lòng với những gì mình thấy không?”

Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng.

Thời thế thật sự thay đổi rồi.

Ngay cả một người từng đứng đắn, lạnh lùng như Sở Thịnh Niên cũng biến thành kẻ dụ dỗ tôi thế này.

Đây không phải là ép tôi sa đọa sao?

Nhưng mà…

Tôi hình như lại rất thích bị dụ dỗ như .

Cuối cùng, tôi vẫn không thể cưỡng lại sắc đẹp trước mắt.

Trở thành miếng thịt ngon lành bên mép con dã thú.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa bùng nổ rực rỡ.

Bên trong phòng, một đêm nóng bỏng chính thức bắt đầu.

Đêm nay, định sẵn sẽ không thể ngủ yên.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...