Cuộc Hôn Nhân Không [...] – Chương 7

Anh chớp đôi mắt cay xè, cuối cùng cũng bắt máy:
“Xin chào, đây là văn phòng luật sư, có một bản di chúc của Tống Ngọc cần công bố, hiện giờ có tiện không?”

Trợ lý Diệp nhận cuộc gọi, từ sáng sớm đã đợi trước cửa.

Phải rất lâu sau mới thấy Tổng giám đốc Thẩm ôm theo một hũ sứ, bước ra với dáng vẻ vô cùng tiều tụy.

Từng ấy năm nay, đây là lần đầu tiên ta lộ ra dáng vẻ thất thố như .

Hai người lập tức đến thẳng văn phòng luật sư.

Người tiếp đón khách sáo mời họ ngồi.

“Ngài Thẩm, đây là danh sách di chúc, mời ngài xem qua.” – Vừa vừa đưa tài liệu.

“Dưới danh nghĩa của Tống có một căn hộ và một chiếc xe, theo thỏa thuận, đều để lại cho ngài.

Tiền tiết kiệm có 2 triệu, một nửa quyên góp cho Quỹ Hy vọng dành cho phụ nữ, một nửa để lại cho ngài.”

Quỹ Hy vọng dành cho phụ nữ là tổ chức từ thiện mà Tống Ngọc vẫn luôn âm thầm quyên góp.

Chủ yếu hỗ trợ học tập cho các bé nghèo.

Thẩm Hoài Nam như chợt bừng tỉnh, nhớ về những ngày tháng sống bên Tống Ngọc.

Lúc ấy, từng phát hiện, một phần ba lương tháng của Tống Ngọc đều gửi vào tổ chức từ thiện.

Một lần thêm đến đêm khuya, hai người đã đến chuyện này.

Đôi mắt khi ấy như ngân hà lấp lánh ánh sao.

:
“Tổng giám đốc Thẩm, năm xưa giúp đỡ đã thay đổi cả cuộc đời tôi.

Bây giờ tôi có khả năng rồi, tôi cũng muốn trở thành một người như .”

Khoảnh khắc ấy, một cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng .

Anh tưởng đó chỉ là phản ứng tim đập nhanh vì cà phê.

Không ngờ, từng chút rung nhỏ ấy đã âm thầm tích tụ thành cảm, đến khi nhận ra thì tất cả đã muộn màng.

Vẻ mặt Thẩm Hoài Nam đầy ngẩn ngơ, đến khi trợ lý Diệp nhẹ giọng nhắc nhở mới dần hoàn hồn.

Anh chằm chằm vào bản di chúc, ánh mắt tối sầm lại:
“Một nửa còn lại… cũng quyên góp đi.”

“Tôi muốn đến… xem căn hộ đó một chút.”

Căn hộ cách đó chưa đầy mười phút lái xe.

Anh ra hiệu cho trợ lý không cần đi theo, một mình cầm chìa khóa bước lên.

Căn hộ không lớn, khắp nơi đều mang dấu ấn cuộc sống của Tống Ngọc.

Ánh mắt dừng lại ở quyển sổ trên bàn, nín thở, từ từ tiến lại gần.

Nhật ký bắt đầu từ đêm say rượu.

【Phải sao đây, phải sao đây, lẽ ra tôi nên đẩy ấy ra.

Người ta , khi say vẫn còn có ý thức.

Anh ấy… chắc là cũng có cảm giác với mình nhỉ?】

【Tôi có thai rồi. Chắc là nên bỏ đi.

Nhưng, ấy có quyền biết.

Ngày mai tôi sẽ thật.】

【A~ Trời ơi~ Anh ấy cầu hôn tôi rồi.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi nghĩ, chắc mình sẽ hạnh phúc.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...