QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/cuoc-hon-nhan-khong-tinh-yeu/chuong-1
Thẩm Hoài Nam như bị điện giật, hất tay Tề Tư Vũ ra.
Đến lúc này, mới bàng hoàng nhận ra—
Anh đã Tống Ngọc tổn thương đến mức nào.
Anh lạnh lùng : “Tề Tư Vũ, bị sa thải.”
Nói xong, quay người rời đi ngay lập tức.
Nắm của siết chặt, càng đi càng thấy hoảng loạn.
Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tống Ngọc.
Nhưng gọi liền mấy cuộc, đều không thể kết nối.
Thẩm Hoài Nam đã cực kỳ bất an, thậm chí còn không rõ mình đang sợ điều gì…
Gọi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối.
Nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng lạ: “Xin chào, đây là Bệnh viện số Ba, là chồng của Tống Ngọc phải không? Rất tiếc, vợ do mất máu quá nhiều, cấp cứu trong ca phẫu thuật thất bại, đã xác nhận tử vong.”
Tay Thẩm Hoài Nam siết chặt đến mức suýt vỡ điện thoại: “Anh gì cơ?”
Đầu dây bên kia ngừng một nhịp: “Đúng , mong sớm đến nhận thi thể.”
Trong khoảnh khắc, đầu óc như bị đóng băng, chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Anh gần như đứng không vững.
Sao có thể chứ? Trước khi lên máy bay còn gọi cho ấy, sao bây giờ lại không còn nữa…
Không thể nào, tôi không tin, tôi phải về tìm ấy.
Phải rồi, quay về tìm ấy.
Nghĩ đến đây, tay run rẩy, đặt vé chuyến bay sớm nhất, lảo đảo bắt taxi ra sân bay.
Thẩm Hoài Nam không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào.
“Tống Ngọc, té ngã ngoài ý muốn dẫn đến sảy thai, thời gian tử vong là 14:20, thi thể đã nhận về.”
Nghe đến đó, Thẩm Hoài Nam nghiến răng ken két, gằn ra từng chữ: “Ai nhận?”
“Bạn ấy, Lâm Mộng.”
Thẩm Hoài Nam lập tức lao đến nhà Lâm Mộng, tiếng gõ cửa “bùm bùm bùm” vang dội cả tầng lầu.
Vừa mở cửa, Lâm Mộng mắt đỏ hoe hét lên: “Đêm hôm gõ cái gì mà gõ!”
Thẩm Hoài Nam mắt đỏ rực, gằn ra một câu từ cuống họng:
“Tống Ngọc đâu?”
Cô lạnh mặt, nghiêng người sang một bên.
Ánh mắt chuyển hướng, đột nhiên dừng lại ở chiếc khung ảnh treo trên tường.
Đồng tử Thẩm Hoài Nam lập tức co rút, bản năng bước lên một bước, ánh nến chiếu dần vào tấm ảnh.
Là di ảnh đen trắng của Tống Ngọc.
“Ầm” một tiếng, như có gì đó nổ tung trong đầu , thân hình lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Đôi môi siết chặt của hé ra một khe hở, giọng khàn khàn: “Di thể của Tống Ngọc…”
Anh nghẹn lại, hai chữ “thi thể” thế nào cũng không thốt nên lời.
Lâm Mộng không để lộ cảm , chỉ thản nhiên : “Đã hỏa táng rồi.”
“Hỏa táng rồi?” Đầu óc Thẩm Hoài Nam hỗn loạn, hồi lâu sau mới kịp phản ứng.
Anh bật dậy, giận dữ quát: “Tôi mới là chồng ấy, sao lại tự tiện quyết định hỏa táng?”
Lâm Mộng bật lạnh, chất vấn lại: “Anh nghe điện thoại chưa?”
Câu hỏi ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim, cơn đau từng đợt dội lên.
“Cô ấy nằm trên giường bệnh, gọi điện cho người nhà hết lần này đến lần khác. Kết quả thì sao? Không ai nghe máy. Cô ấy đã hoàn toàn thất vọng với các người rồi.”
Nói đến đây, Lâm Mộng nghẹn ngào, giọng run run: “Hỏa táng là tâm nguyện cuối cùng của ấy.”
Đôi mắt Thẩm Hoài Nam vô hồn, lặng lẽ lắng nghe, không dám tưởng tượng Tống Ngọc tuyệt vọng đến mức nào khi nằm trên giường bệnh.
Lâm Mộng người đàn ông trước mặt như mất hồn, lắc đầu thở dài: “Người chết thì đèn tắt, xem rồi thì đi đi.”
Một lúc sau, mới đậy, giọng khàn đặc: “Tôi muốn mang tro cốt đi.”
Lâm Mộng im lặng một lát, rồi nghiêng người nhường đường.
Ánh mắt Thẩm Hoài Nam chạm vào chiếc hũ tro cốt, thân hình đột ngột khựng lại, hai chân như đổ chì không nhấc nổi.
Anh hít sâu một hơi, khó khăn bước tới.
Tay vừa chạm vào hũ tro lạnh băng, lòng bàn tay khẽ run lên.
Lạnh quá… Sợ là Tống Ngọc sẽ không quen ở nơi lạnh lẽo thế này.
Đôi mắt ảm đạm, hai tay nâng niu chiếc hũ như vật báu, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Vừa bước ra cửa, Lâm Mộng chợt gọi với theo: “A Ngọc từng , mong muốn rải tro xuống biển. Anh hãy để ấy toại nguyện.”
Thẩm Hoài Nam siết chặt tay hơn, không trả lời.
Anh ngồi ngây người trong phòng ngủ, không bật đèn, một mình ngồi trong bóng tối cho đến khi trời sáng.
Chuông điện thoại bắt đầu reo từ lúc hừng đông, kiên trì không ngừng.
Thẩm Hoài Nam khẽ đậy, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng cả đêm.
Bạn thấy sao?