Tôi hỏi rất chân thành, Thẩm Hoài Nam nghe liền cau chặt mày.
Anh theo bản năng phủ nhận: “Em đừng bậy nữa, giữa và ấy không còn gì hết.”
Kiếp trước, sau khi ly hôn với tôi, Thẩm Hoài Nam lập tức cưới Tề Tư Vũ.
Nếu có ai đang bậy, thì chính là Thẩm Hoài Nam.
Tôi lắc đầu, từng chữ rất rõ ràng: “Lần trước bảo tôi nghĩ kỹ chuyện ly hôn rồi hãy quyết định, bây giờ tôi đã nghĩ xong rồi.”
“Hết Tết này, chúng ta ly hôn đi.”
Cho nhau một cái kết đẹp, cũng là cho cảm tôi dành cho một khoảng lùi cuối cùng.
Nói xong, tôi xoay người bước vào dòng người.
Chiều hôm đó, tôi nhận thông báo họp hội đồng quản trị.
Vừa bước vào phòng họp, ngẩng đầu lên, tôi chợt khựng lại.
Chỉ thấy gần như toàn bộ thành viên hội đồng đã có mặt, tôi đảo mắt một vòng, Thẩm Hoài Nam ngồi ghế chủ tọa, Tề Tư Vũ ngồi ghế bên, ai nấy đều nghiêm túc, như thể đã đợi tôi từ lâu.
Trong lòng tôi bỗng “thình” một cái.
Vừa ngồi xuống, một vị giám đốc quả nhiên là người đầu tiên lên tiếng: “Tống Ngọc, có người tố cáo trong dự án khách sạn Mễ Lâm năm ngoái có hành vi nhận hối lộ, có gì muốn không?”
Tôi sững người một thoáng, nhanh chóng đè nén cảm giác nực , bình tĩnh đáp: “Tôi không biết ai tố cáo. Nhưng trước hết, khi dự án này kết thúc, toàn bộ sổ sách đã phòng tài vụ kiểm toán, sau đó tôi cũng đã bàn giao lại hồ sơ cho Tề Tư Vũ.”
Nói đến đây, tôi dừng lại, quét mắt một vòng.
“Trong thời gian việc, tôi luôn tận tâm tận lực. Dù không có công lao cũng có khó nhọc. Khi chưa có chứng cứ xác thực, công ty lại giở trò lớn như thế để hỏi tội tôi?”
Lúc này, Tề Tư Vũ lại cất tiếng: “Tôi không hề nhận hồ sơ bàn giao của dự án khách sạn Mễ Lâm đâu, Tống, hình như chưa giao cho tôi thì phải?”
Tôi sang Tề Tư Vũ với vẻ mặt bình thản, bỗng chốc hiểu ra tất cả.
E rằng cả việc tố cáo cũng là cái bẫy do người phụ nữ này dựng nên.
Tôi lạnh lùng một tiếng: “Thư ký Tề, lời phải có trách nhiệm, có dám chịu trách nhiệm với câu vừa rồi không?”
Tề Tư Vũ bị chặn họng, vẫn nhẹ giọng : “Cô Tống, tôi chỉ là người mới, không cần phải ép người quá đáng như .”
Vẻ đáng thương yếu đuối của ta càng khiến tôi trông giống kẻ đang sự.
Tôi không muốn tranh cãi vô nghĩa với ta nữa, liền thẳng vào Thẩm Hoài Nam:
“Tổng giám đốc Thẩm, trước giờ hồ sơ do tôi phụ trách chưa từng có sai sót. Nhưng khi giao cho thư ký Tề thì lại mất, trách nhiệm này không nên là của ấy sao?”
Nghe , sắc mặt Tề Tư Vũ lập tức tái nhợt.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Hoài Nam ngồi ở ghế chủ tọa.
Vẻ mặt u ám khó đoán, tôi không hiểu đang nghĩ gì.
Một lúc sau, lạnh lùng buông một câu:
“Tống Ngọc, tạm thời đình chỉ công tác điều tra. Thời gian tới không cần đến công ty nữa.”
Tôi sững sờ tại chỗ.
Giây phút đó, tôi không rõ mình giận nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn.
Tôi chỉ nghe thấy chính mình lạnh lùng chất vấn: “Anh nhất định phải bảo vệ ta đến sao?”
Ngay lập tức, cả phòng họp chìm vào im lặng đáng sợ.
Thẩm Hoài Nam tôi thật sâu, cuối cùng lạnh giọng :
“Sao kê ngân hàng của em cho thấy, một năm trước em chuyển ba triệu cho người nhà. Số tiền đó từ đâu mà có?”
Câu này như một nhát búa giáng thẳng vào tim tôi.
Hóa ra đến cả chút niềm tin này, cũng không dành cho tôi.
Tôi siết chặt tay, từng chữ một cất giọng: “Số tiền đó là tôi tự tích cóp . Anh tin không?”
Thẩm Hoài Nam chỉ im lặng.
Sự im lặng đó như lưỡi dao găm thẳng vào tim tôi, khiến tôi không thể giữ nổi dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày.
Tôi phải gồng hết sức mới không để nước mắt rơi ngay lúc này.
Một lúc lâu sau, tôi hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, quanh hội đồng quản trị, cam chịu :
“Tôi chấp nhận quyết định này.”
Tôi không Thẩm Hoài Nam lấy một lần, quay người bước ra ngoài.
Về đến nhà trong trạng thái mơ hồ, thì thấy mẹ tôi đang đứng trước cửa, miệng mắng chửi om sòm.
“Tống Ngọc, em trai mày mua nhà cần tiền, tao tìm Thẩm Hoài Nam đòi, lần nào cũng là con hồ ly tinh Tề Tư Vũ nghe máy, một đồng nó cũng không cho!”
Lại là tiền.
Từ khi tôi trưởng thành đến giờ, ngoài chuyện xin tiền, mẹ tôi dường như chưa từng với tôi câu nào khác.
“Mẹ, ngoài tiền ra, mẹ không còn điều gì muốn với con sao?”
Mẹ tôi trợn mắt: “Nói gì! Cái thứ vô dụng như mày, nhà thằng em mày đang chờ trả tiền nhà kìa! Thẩm Hoài Nam không cho thì mày phải bỏ tiền ra mà trả!”
Tôi hoàn toàn lạnh lòng: “Con sẽ không đưa mẹ thêm một đồng nào nữa.”
“Ba triệu năm ngoái, coi như chúng ta đã hết nợ.”
Câu này như châm ngòi cho cuộc chiến.
“Tao là mẹ mày! Mày dám chuyện kiểu đó với tao à?!” – Mẹ tôi lập tức đổi sắc mặt, lao lên giật lấy túi xách của tôi.
Tôi theo phản xạ kéo lại.
Bà ta lập tức xô mạnh khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Phần bụng dưới đau quặn lên dữ dội, như có thứ gì đó đang chảy ra.
Tôi toát mồ hôi lạnh, đau đến không thể thở nổi: “Mẹ… gọi cấp cứu, gọi 120…”
Nhưng thứ tôi thấy lại là bóng lưng bà ta bỏ chạy, thậm chí trước khi chạy còn không quên nhặt túi xách của tôi.
Tôi gắng gượng bò tới để lấy điện thoại.
Bạn thấy sao?