Anh sững lại: “Chuyện này là sao?”
“Tổng giám đốc về rồi? Ngồi đi.” Tôi điềm tĩnh đáp.
Anh bước nhanh về phía trước, dưới ánh đèn, nhận ra có điều gì đó khác lạ.
Tôi trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo mới tinh— cảnh tượng như thế này chỉ nhớ duy nhất là đêm tân hôn.
Anh hơi nhíu mày, do dự ngồi xuống: “Em đang gì ?”
Tôi giơ đũa lên, : “Ăn cơm thôi.”
Anh không đũa: “Tôi ăn rồi…”
Chưa hết câu, tôi đã ngắt lời: “Không , phải ăn.”
Anh bỗng thấy nặng lòng, ánh mắt sâu thẳm tôi.
Tôi khẽ , trong mắt ngập tràn cảm không tên và sự buông bỏ.
“Thẩm Hoài Nam, ăn xong bữa cơm chia tay này, chúng ta ly hôn đi.”
Lời vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Thẩm Hoài Nam nhíu mày một lúc, bực bội xoa trán: “Em đừng nữa.”
Đùa sao?
Tôi người đàn ông tuấn tú trước mặt thật lâu, lòng đầy chua xót.
Tôi thư ký cho năm năm, quen thuộc từng hành , từng ánh mắt của .
Tôi nhớ rõ đêm say rượu định mệnh đó, cũng nhớ sự chân thành khi cầu hôn, cả nụ của khi con chào đời ở kiếp trước.
Từng chút một khiến tôi lầm tưởng rằng cuộc hôn nhân này là có cảm.
Cho đến khi Tề Tư Vũ xuất hiện, vỡ mọi ảo tưởng của tôi…
Một cơn kích dâng lên trong lòng, tôi bất chợt hỏi:
“Thẩm Hoài Nam, có biết… tôi thích không?”
Thẩm Hoài Nam sững người.
Một lúc sau, thản nhiên : “Nếu tôi biết điều đó, tôi đã không cưới em.”
Tim tôi như bị khoét rỗng, đau đớn lan khắp lồng ngực.
Thẩm Hoài Nam đứng dậy, tàn nhẫn : “Em vẫn đang mang thai, chuyện ly hôn, em nên suy nghĩ kỹ lại.”
Nói xong, rời khỏi nhà, cả đêm không quay về.
Hôm sau là ngày khám thai định kỳ.
Tôi nhắn cho Thẩm Hoài Nam vài tin nhắn, đều không hồi đáp.
Ánh mắt tôi dần tối sầm lại, một mình bắt xe đến bệnh viện.
Tôi siết chặt sổ khám bệnh, bước ra khỏi khoa sản.
Vừa ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt bật .
Tề Tư Vũ đang tựa vào người Thẩm Hoài Nam, đứng xếp hàng ngay trước tôi.
Tề Tư Vũ : “Anh còn nhớ đã hứa với em sẽ cho em một gia đình không?”
Thẩm Hoài Nam trả lời: “Anh nhớ.”
Tề Tư Vũ lại hỏi: “Nếu em cũng mang thai, có ly hôn để cưới em không?”
Thẩm Hoài Nam khựng lại, định gì đó, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tôi đang thẳng vào .
Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Hoài Nam sững người.
Tôi mỉm : “Trùng hợp thật.”
Ngưỡng chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn, khi đau đến tột cùng, sẽ không còn thấy đau nữa.
Giờ đây đối diện với cảnh tượng nực thế này, lòng tôi lại hoàn toàn bình lặng.
Trong mắt Tề Tư Vũ thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng che giấu, ta mỉm dịu dàng: “Xin lỗi nhé thư ký Tống, vừa rồi chỉ là thôi, chị không để bụng chứ?”
Tôi chỉ thẳng vào Thẩm Hoài Nam, giọng nhẹ nhàng: “Tôi thấy không giống đâu, xem, vì ấy mà còn không đi cùng tôi khám thai.”
Lúc này Thẩm Hoài Nam mới nhớ ra hôm nay là ngày khám thai của tôi.
Anh vội vàng giải thích: “Xin lỗi, không điện thoại…”
“Không sao, hai người cứ tiếp tục đi.”
Dứt lời, tôi xoay người rời đi.
Thẩm Hoài Nam đột nhiên giữ chặt tôi lại.
“Tiểu Vũ bị sốt, ấy ở Hải thị không có bè, một mình không yên tâm nên mới…”
Khoảnh khắc đó, lời xin lỗi của Thẩm Hoài Nam còn sắc bén hơn cả lời lạnh nhạt.
Tề Tư Vũ là của , tôi chẳng lẽ không phải vợ sao?
Đứa bé trong bụng tôi, chẳng phải con sao?
Tôi gắng sức ép ra lời , khàn giọng mà dịu dàng: “Không cần xin lỗi, đi chăm ấy đi.”
Thẩm Hoài Nam khựng lại.
Tôi lại , nụ mang theo nỗi cay đắng khó tả.
“Thẩm Hoài Nam, từng nghe ai chưa? Trong mối quan hệ ba người, người không mới là kẻ thứ ba.”
“Trong mắt , tôi có phải giống như kẻ thứ ba không?”
Bạn thấy sao?