Cuộc Hôn Nhân Không [...] – Chương 10

10

Ăn xong, kéo đi dạo quanh vườn biệt thự, giới thiệu rằng bông hoa này tên A Thất, bông kia tên Tiểu Bát.

A Thất lúc nào cũng tranh ánh nắng của Tiểu Bát, Tiểu Bát vẫn dang lá to ra để che mưa cho A Thất.

Về đến nhà, lại than nóng, kéo nằm xuống sàn nhà.

Một vài tia nắng xuyên qua rèm ren, rải xuống nền.

Không hiểu sao, khi nắm ngón tay , thì thầm đủ thứ chuyện, lại lơ mơ buồn ngủ.

Nhưng… còn dự án của , còn công ty…

Một bàn tay nhỏ khẽ vuốt giữa hai hàng lông mày . “Sở Dương, đừng nhíu mày.”

Như một câu thần , ngủ thật say.

Hôm đó, khi tỉnh dậy, trong lòng bất chợt trào lên một cảm giác hạnh phúc, khiến không kìm mà hôn thật lâu.

Anh : “Nhã Nhã, hãy đợi thêm một chút, đợi thêm nữa… cho chúng ta một cơ hội.”

Mở mắt ra, vẫn đang nằm trên sàn. Chú chó phốc sóc nhỏ nũng nịu chê sàn cứng, nằm trên ngực ngủ ngon lành.

Anh ngẩn người thật lâu, cảm giác nghẹt thở, nặng nề vẫn chưa biến mất.

Căn phòng yên ắng đến lạ.

Ngoài vườn, ve vẫn kêu râm ran… Như thể những bông hoa kia cũng đang thì thầm điều gì đó trong buổi trưa này.

Chiếc chuông gió treo bên cửa sổ bỗng ngân nga leng keng… Nhưng trong không khí, chẳng còn một chút hơi thở quen thuộc.

Anh như mất luôn cả khả năng .

Chỉ có một làn gió ấm không biết từ đâu thổi tới, lướt qua giữa hai hàng lông mày.

Một lần, hai lần… rồi biến mất hẳn.

Lúc ấy, Sở Dương mới nhận ra – vợ nhỏ của mình… thật sự không còn nữa.

Cuối cùng.

Trong căn phòng, dần dần vang lên tiếng khóc bi thương đến tột cùng.

– Hết –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...