Tôi vì say rượu mà lỡ chuyện, ngoài ý muốn mang thai con của tổng tài – cũng chính là cấp trên của mình.
Chỉ sau một đêm, tôi từ thư ký tổng tài biến thành vợ của ta – bà chủ nhà họ Thẩm.
Nhưng cuộc sống hào môn không dễ dàng, kiếp trước đồng ý cưới tôi chỉ vì đứa trẻ.
Kiếp này, tôi trọng sinh trở về đúng ngày khám thai.
Bác sĩ mỉm chúc mừng: “Các chỉ số của thai nhi đều rất bình thường, hai người cứ yên tâm.”
Tôi lại lạnh nhạt : “Đứa bé này, bỏ đi.”
Kiếp trước chúng tôi vì đứa trẻ mà bị ràng buộc cả đời, cuối cùng vẫn ly hôn.
Vì sau khi kết hôn, tôi phát hiện người từ đầu đến cuối luôn là một người phụ nữ khác.
Sống lại một lần nữa, tôi chỉ muốn chủ cuộc đời mình.
…
“Bé con rất khỏe mạnh, mẹ bầu phải ăn uống đầy đủ, ý nghỉ ngơi.”
Bác sĩ vừa vừa đưa tôi tờ kết quả.
Tôi cảm ơn rồi cầm kết quả rời khỏi phòng khám.
Vừa đến bãi đỗ xe, đã thấy đứng tựa vào xe, tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa, lặng lẽ tôi.
Thẩm Hoài Nam mặc bộ vest đen may đo, dáng người cao ráo, ngũ quan sâu sắc, tuấn tú.
Nghe thấy tiếng bước chân, quay lại, vứt điếu thuốc rồi bước đến: “Lấy kết quả rồi?”
Nhìn vào đôi mắt thâm trầm ấy, tôi bỗng ngẩn người.
Khung cảnh trước mắt trùng khớp với ký ức kiếp trước.
Anh cầm lấy tờ kết quả trong tay tôi, lại hỏi: “Bác sĩ sao?”
Tôi sực tỉnh, tay khẽ đặt lên bụng: “Bác sĩ … rất khỏe mạnh.”
Anh cũng không có ý xem qua kết quả.
Đợi tôi lên xe, chiếc Maybach bản giới hạn bắt đầu lăn bánh trên đường.
“Nhà hàng món riêng mà em hay ăn, đã bảo trợ lý Diệp đặt phần dành cho bà bầu. Ăn với một bữa.”
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Hoài Nam thong thả lên tiếng: “Phản ứng mang thai của em khá nặng, không cần việc vất vả đâu. Dạo này tạm nghỉ, dẫn dắt người mới đi.”
“Thư ký mới cũng đã bảo trợ lý Diệp tuyển rồi.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi vào tập đoàn Thẩm thị, thư ký cho suốt năm năm.
Nếu không phải vì ba tháng trước say rượu mà hai chúng tôi ngủ với nhau, tôi mang thai ngoài ý muốn, có lẽ mãi mãi chỉ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới.
Tôi hoàn hồn lại thì món ăn đã dọn đầy đủ, rất phong phú, toàn là những món nhạt và tốt cho bà bầu.
Chuông điện thoại reo lên, ra hiệu bằng ánh mắt: “Em ăn trước đi, ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong sải bước rời khỏi phòng riêng.
Tôi tùy ý gắp một miếng cá ăn, cơn buồn nôn lập tức ập đến.
Tôi che miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan không ngừng.
Ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt, tôi chỉ có thể ôm bụng khổ.
Vừa đi ngang góc hành lang, tôi nghe thấy một giọng nhẹ nhàng vang lên.
“Nghe … kết hôn rồi?”
Toàn thân tôi chấn , qua kẽ lá của chậu cây cảnh, tôi thấy một đôi nam nữ đang đứng bên cửa sổ.
Thẩm Hoài Nam đứng dựa một tay lên lan can, trước mặt là một người phụ nữ mặc váy trắng, khoảng cách chưa đầy hai bước chân.
Là Tề Tư Vũ.
Người phụ nữ mà sau khi ly hôn, Thẩm Hoài Nam cưới lại, và suốt cả cuộc đời!
Thẩm Hoài Nam không gì.
Tề Tư Vũ đứng dậy, gượng: “Mỗi ngày ở nước ngoài, em đều nghĩ đến .”
“Thật sao?” Cuối cùng Thẩm Hoài Nam cũng có phản ứng, ngẩng đầu lên, giọng điệu khó đoán.
Tề Tư Vũ tiến gần hơn, giọng mang theo nỗi buồn: “Hoài Nam, trong lòng … còn em không?”
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như bị bóp nghẹt, đến mức không thở nổi.
Tôi không dám nghe tiếp câu trả lời của , lập tức xoay người định rời đi.
Nhưng câu trả lời của Thẩm Hoài Nam vẫn tàn nhẫn vang lên bên tai tôi.
“Ngay từ đầu… vẫn luôn là em.”
Bạn thấy sao?