Tôi không kìm , nắm chặt lấy tay bà.
"Con chỉ cắt đứt quan hệ với Phương Kỳ Yến, An An vẫn là cháu của bác, con vẫn là hậu bối của bác.
"Trước khi Phương Kỳ Yến tái hôn, chỉ cần bác cần, con sẽ thường xuyên đến thăm bác."
Tình tôi nhận quá ít, vì tôi càng trân trọng nó hơn bao giờ hết.
Phương Kỳ Yến hành rất nhanh.
Nhưng tốc độ này không phải vì ta nhanh chóng soạn xong thỏa thuận ly hôn.
Mà là vì ta nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Ôn Vị.
Hôm sau, vừa đón An An từ trường về, tôi đã thấy Phương Kỳ Yến đứng trước cửa căn hộ.
Tôi mở cửa, ta liền nhanh chóng chen vào.
Tôi dặn An An lên lầu. Đợi đến khi con bé hoàn toàn khuất sau cầu thang, tôi mới yên tâm thẳng vào Phương Kỳ Yến.
Anh ta lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt tôi.
"Tư Tư, đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể mất em ."
"Anh đã cắt đứt với ta, cũng không nhận đứa con bên ngoài đó, em cho một cơ hội nữa không?"
"Em quên lời hứa của chúng ta lúc mới rồi sao? Chúng ta đã sẽ mãi mãi bên nhau..."
Lời của ta khiến tôi lập tức có phản ứng căng thẳng.
Chỉ cần nghe ta cầu xin sự tha thứ, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
Bởi vì ta thực sự quá ghê tởm.
Rõ ràng là ta sai.
Vậy mà vẫn cố chấp hết lần này đến lần khác ép buộc tôi.
Thật sự... ghê tởm đến cực điểm.
Phương Kỳ Yến im lặng hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa với tôi.
"Nếu em không nể mặt , ít nhất cũng phải nể mặt mẹ chứ? Tư Tư, em biết mẹ đối xử với em tốt thế nào mà.
"Anh gọi cho bà ngay bây giờ, nhờ bà khuyên em. Hai người chuyện rõ ràng đi."
Điện thoại vừa kết nối, Phương Kỳ Yến lập tức lên tiếng.
"Mẹ, mẹ giúp con khuyên Ôn Tư Tư một lần nữa đi, con không muốn chia tay ấy..."
Tôi Phương Kỳ Yến, không ngờ ta lại trơ trẽn đến mức này.
Giọng mẹ chồng vang lên từ đầu dây bên kia.
"Kỳ Yến, con hãy ly hôn với Tư Tư đi, đừng ép con bé nữa."
Nụ trên mặt Phương Kỳ Yến đông cứng lại.
"Mẹ, sao mẹ lại như ? Mẹ vốn rất thích Ôn Tư Tư mà! Nếu đã , tại sao mẹ lại khuyên con ly hôn..."
"Nếu mẹ không khuyên hai đứa ly hôn thì mẹ còn biết gì nữa?!" Giọng bà to hơn hẳn.
"Tất cả mọi chuyện đều do con ra! Con có tư cách gì để trách Tư Tư? Con lấy quyền gì để ép con bé coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
"Hai đứa hãy chia tay trong hòa bình đi. Đừng để nó khinh thường con, cũng đừng để mẹ khinh thường con. Con không xứng với Tư Tư..."
Phương Kỳ Yến tắt điện thoại, đứng đó với vẻ mặt trống rỗng.
"Tư Tư, em nghĩ sai, ngay cả mẹ cũng nghĩ sai... Vậy... chẳng lẽ mọi thứ thật sự không thể quay lại nữa sao?"
"Anh không có tư cách những lời đó."
Tôi đẩy mạnh ta ra khỏi cửa.
"Anh biết tôi đã bao nhiêu lần kể với về người mẹ kế - cũng chính là mẹ của Ôn Vị - và cách bà ta đối xử với tôi rồi đúng không?
"Ban đầu, luôn thương tôi, lặp đi lặp lại rằng mọi chuyện đã qua rồi, rằng tôi không cần phải sợ hãi quá khứ nữa...
"Nhưng từ khi nào, lại ở bên cạnh Ôn Vị? Đứa con của hai người đã lớn như thế, nên câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
"Anh coi tôi như một kẻ ngu ngốc, bỡn tôi trong lòng bàn tay. Anh vừa tỏ vẻ thương xót, vừa đồng với những oán trách của tôi, thực tế lại chính tay đẩy tôi xuống vực thẳm..."
Nói đến đây, tôi gần như mất kiểm soát.
Phương Kỳ Yến nắm chặt cổ tay tôi.
"Anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội em! Khi cùng em lên án mẹ kế của em, thực sự đứng về phía em! Anh không bao giờ nghĩ rằng bà ta đúng..."
"Nhưng... nghĩ rằng nhiều chuyện không nên đánh đồng với nhau. Mẹ kế là mẹ kế, còn con của bà ta là con của bà ta. Em không thể vì ghét mẹ kế mà căm thù Ôn Vị..."
Tôi không ngần ngại tát mạnh vào mặt Phương Kỳ Yến.
"Câm miệng.
"Anh đáng chết, Phương Kỳ Yến, thực sự nên chết đi."
Sau khi ta rời đi, An An chạy từ trên lầu xuống.
Con bé ôm chặt lấy tôi, không ngừng lau nước mắt cho tôi.
"Mẹ ơi, đừng khóc... mẹ vẫn còn có con..."
"Chúng ta không cần ba nữa, không cần ông ấy nữa..."
"Mẹ, con là con của mẹ, con sẽ luôn ở bên mẹ..."
Bạn thấy sao?