Cuộc Hôn Nhân Kết [...] – Chương 4

Mắt Phương Kỳ Yến đỏ hoe.

 

"Tư Tư, những kỷ niệm đẹp đẽ trước đây của chúng ta, gia đình của chúng ta, con của chúng ta, không đáng để em tha thứ cho một lần sao? Em thật sự muốn hủy hoại tất cả những điều này à?"

 

"Đủ rồi!" Tôi hất đổ hết sách trên bàn.

 

"Phương Kỳ Yến, người hủy hoại tất cả những thứ này là ! Anh còn mặt mũi nào những lời này..."

 

Nhắm mắt lại, tôi dễ dàng nhớ về những chuyện lúc nhỏ.

 

Trước năm tám tuổi, tôi có thể xem như một đứa trẻ may mắn.

 

Bố mẹ đều là những ngôi sao có chỗ đứng trong giới điện ảnh, lại chỉ có mình tôi là con , vì họ vô cùng thương tôi.

 

Nhưng vào buổi sáng hôm đó, tôi thấy tên bố mẹ mình xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo.

 

#Ôn Giang bị phanh phui có con riêng#

 

#Chấn ! Nữ minh tinh ngoại với tân binh của công ty#

 

#Tình chỉ là giả dối? Vén màn sự thật phía sau đám cưới thế kỷ#

 

#Ôn Giang và Sở Nghi có ly hôn không?#

 

#Đời tư hỗn loạn, Ôn Giang từng có nhiều nhân #

 

Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ rằng bố mẹ rất nhau, đến ngày hôm đó, tôi mới biết cuộc hôn nhân của họ đã mục ruỗng từ lâu.

 

Bố tôi đập vỡ màn hình TV, mẹ tôi đập bể bể cá, họ cãi nhau từ trưa đến tối, đóng sầm cửa thật mạnh.

 

"Ôn Giang, là đồ khốn nạn! Chúng ta đi cùng nhau đến tận ngày hôm nay, lại đối xử với tôi như thế này sao!"

 

"Cô cũng đâu có tốt đẹp gì! Chẳng phải sẽ cẩn thận sao? Kết quả vẫn bị paparazzi chụp lại đấy thôi!"

 

"Ly hôn đi!" Bố tôi đập chìa khóa xe xuống bàn. "Cứ dây dưa như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!"

 

"Anh đừng có mơ! Tôi cho biết, Ôn Giang, dù chết tôi cũng không ly hôn!" Mẹ tôi gào lên như xé họng.

 

"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!" Bố tôi gằn giọng.

 

Tôi ngồi trên sofa, họ cãi nhau.

 

Cuối cùng, người thì về phòng ngủ, người thì ra phòng khách.

 

Tôi đói chẳng ai quan tâm.

 

Tôi xuống sofa, một chiếc giày kẹt dưới gầm, chiếc còn lại không tìm thấy.

 

Tôi đi chân trần, cố gắng tránh những mảnh vỡ của bể cá để vào bếp tìm đồ ăn, lại giẫm đầy mảnh kính dưới chân.

 

Những mảnh vỡ rất nhỏ, ẩn trong lòng bàn chân tôi, trong suốt đến mức khó phát hiện.

 

Tôi tìm một cái kéo trong ngăn kéo, dùng đầu kéo nhọn để lấy từng mảnh ra, rồi lết chân vào bếp.

 

Tôi nhận ra mình không với tới nồi, cũng chẳng biết nấu ăn, liền lén quay về phòng lấy 50 tệ từ ví nhỏ.

 

Khi xuống lầu, tôi tiện thể xách theo bình nước nóng trong phòng mình, định ra siêu thị mua mì gói rồi về pha ăn trong phòng khách.

 

Tôi vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên bình nước va vào lan can cầu thang.

 

Tay tôi trượt đi, nó rơi xuống.

 

Bình nước vỡ tan, nước nóng bắn ra khắp sàn.

 

"Tần Nghi, bị điên à! Lại đập đồ trong phòng khách gì nữa ?"

 

Bố tôi từ phòng khách bước ra, thấy tôi thì sững người.

 

"Ôn Giang, bị điên mới đúng! Tôi đang ở trên lầu yên ổn, tự nhiên kiếm chuyện với tôi phải không?" Mẹ tôi ở trên lầu cũng hét vọng xuống.

 

Người trên lầu.

 

Người dưới nhà.

 

Tôi đứng trên cầu thang.

 

Bố tôi trừng mắt tôi. "Chúng ta cãi nhau, con chạy ra đây loạn cái gì?"

 

Mẹ tôi cũng trách móc tôi.

 

Tôi khóc lóc chạy ra ngoài, trượt ngã ngay chỗ nước nóng.

 

Tôi đóng sầm cửa lại, ngồi bệt xuống, nghe tiếng bố mẹ tiếp tục cãi nhau.

 

"Ôn Giang, có con riêng ở ngoài rồi nên không cần con trong nhà này nữa phải không? Con bé mà có chuyện gì, có chịu trách nhiệm nổi không?"

 

"Có liên quan gì đến tôi? Nó là con !"

 

Tiếng đập đồ đạc lại vang lên. Tôi tuyệt vọng rời khỏi nhà.

 

Tôi ngồi trong khu vườn nhỏ dưới lầu, ôm mặt khóc.

 

Một cậu bé chạy đến, bối rối tôi.

 

"Bạn là ai? Sao lại khóc? Gia đình đâu? Mình đưa đi tìm họ nhé?"

 

Phương Kỳ Yến lớn hơn tôi vài tuổi, cao hơn tôi rất nhiều.

 

Anh ta ôm tôi, đưa tôi đến phòng bảo vệ.

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp ta.

 

Bao nhiêu năm qua, tôi luôn khắc ghi khoảnh khắc đó, luôn coi Phương Kỳ Yến là cứu rỗi của đời mình.

 

Nhưng bây giờ, chính tay ta đã đập tan mọi ảo tưởng của tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...