Cuộc Hôn Nhân Được [...] – Chương 3

“Nhưng mà… cũng phải chứng minh với em…”

“Rằng có gì khiến em không thể rời đi.”

Vừa xong, ánh mắt Giang Dật Xuyên tối lại.

Sau đó ấy đứng dậy, ôm lấy tôi.

Bên tai là giọng khàn khàn của ấy:

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Giờ em sẽ chứng minh ngay lập tức.”

Ngay khoảnh khắc trước khi kiệt sức, tôi vẫn còn đang trần nhà, trong lòng không nhịn mà thả một like cho Thẩm Nhược.

Ghê thiệt, đúng là có hiệu quả!

Sau đó mắt tôi trợn trắng, mệt đến mức thiếp đi luôn.

Cũng vì mà tôi không nghe thấy tiếng lòng nhỏ bé và đáng thương của cún con:

【Chỉ cần Mặc Mặc đừng rời xa .】
 【Dù có người khác, cũng có thể giả vờ không biết.】
 【Chỉ cần đừng rời xa , đừng ly hôn với .】

5

Quả nhiên như lời Thẩm Nhược , Giang Dật Xuyên không còn quá hèn mọn như trước nữa.

Tính chiếm hữu đối với tôi ngày càng rõ rệt.

Có những lúc tôi đi dạo phố một mình, vẫn cảm nhận có ánh mắt ai đó dõi theo.

Nhưng tôi không thấy sợ.
 Vì tôi biết, đó là người ấy cử tới.

Tôi từng thấy trong phòng việc vài bức ảnh lén chụp mình từ những góc siêu kỳ cục.

Haiz, chó con tự ti giờ đã tiến hóa thành chó con âm u rồi.

Nhưng không sao, tôi rất thích cái phong cách âm u đó của cún con.

 
Hơn nữa, tiếng lòng của giờ cũng không còn là kiểu lo sợ tôi thích người khác suốt ngày nữa, mà là chuyển sang dồn hết tâm tư để đối xử tốt với tôi.

Không hổ danh là người đọc trăm truyện, thuộc vạn chiêu, đúng là biết cách.

Vì muốn cảm ơn Thẩm Nhược cho tử tế, tôi quyết định mời ấy ăn một bữa sang chảnh đàng hoàng.

Chỉ là, lúc đến nơi thì tôi phát hiện ra có thêm một người khác - trai của Thẩm Nhược, Thẩm Trạch.

Tôi đơ mất vài giây.
 Tới khi người đàn ông kia cau mày, hắng giọng tỏ vẻ không vui, tôi mới kịp hoàn hồn.

Vội vàng gọi một tiếng: “Chào Thẩm!”

Sắc mặt ấy lúc đó mới dịu lại đôi chút, vẫn không nhịn mà chọc tôi một câu:

“Ồ, còn biết gọi là đấy hả.”
 “Đơ mặt ra nãy giờ, suýt tưởng em không nhận ra luôn rồi.”

Nghe , tôi lập tức nở nụ lấy lòng:
 “Thì tại tự dưng gặp, em chưa kịp phản ứng thôi mà.”
 “Anh Thẩm, sao em có thể không nhận ra chứ, như ruột của em mà…”
 “Không đúng, còn thân hơn cả ruột nữa ấy chứ!”

Lúc này Thẩm Trạch mới chịu , một câu như cũ:
 “Lúc nào cũng cái miệng dẻo quẹo hết chỗ .”

 
Phải biết rằng tôi, Thẩm Nhược và Thẩm Trạch là từ nhỏ.
 Tiểu học – trung học – phổ thông dính nhau như sam, chẳng khác gì chị em – em ruột.

Mãi đến khi Thẩm Trạch học năm hai đại học, ấy phải lòng cùng phòng.

Sau đó come out với gia đình, lại không chấp nhận, họ thậm chí còn định cho tiền người rời xa .

Thế là giận quá, bèn cùng trai ra nước ngoài, một đi là 5 năm trời.

Ngay cả đám cưới của tôi, cũng không về kịp, chỉ gửi một món quà lớn nhờ người mang tới.

Nên khi bất ngờ gặp lại hôm nay, tôi mới bị shock nhẹ, tưởng mình nhầm luôn ấy.

 
Sau khi ngồi xuống, tôi Thẩm Trạch đã lâu không gặp, liền bắt đầu thăm hỏi ngay:

“Anh Thẩm, lần này về nước là vì gia đình đã chấp nhận chuyện của với trai rồi hả?”

“Ừ. Nhưng có điều kiện.
 Trong vòng hai năm tới, không dùng một đồng nào của gia đình cả.”

!!!

“Thế giờ có việc chưa? Làm gì đó?
 Có cần em – đứa em nhỏ tội nghiệp – tài trợ nhẹ cho một ít không?”

Cái này khác gì muốn lấy mạng tôi đâu chứ, thiệt quá đáng sợ luôn á!

Giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nhỏ thân xen chút ghen tuông:

“Giờ ta thiết kế trang sức rồi, chắc chắn là không thiếu tiền đâu.”

“Có tâm thì lo hiếu kính tôi trước đi!”

Nghe thế, tôi liền như chó con nịnh nọt, lập tức lưng cho nhỏ để dập lửa ghen.

Nhưng tai tôi thì nhạy bén bắt ba chữ [thiết kế trang sức], một ý tưởng dần dần nảy lên trong đầu.

Vài ngày nữa là đến kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và Giang Dật Xuyên, tôi vẫn còn đang đau đầu không biết tặng gì cho ấy.

Cho đến vừa rồi, câu của Thẩm Nhược đã giúp tôi bừng tỉnh, khiến tôi nảy ra một ý hay.

Hay là… tự tay thiết kế một cặp nhẫn đôi tặng Giang Dật Xuyên?

Anh ấy tôi đến , chắc chắn sẽ " cả đường đi lối về" thôi nhỉ?

Hơn nữa, tự thiết kế thì sẽ càng có tâm hơn.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt hoe đỏ đuôi mắt của ấy, cái vẻ giống như cún con nhõng nhẽo kia, tim tôi đã rạo rực hết cả lên rồi.

Nghĩ là , tôi lập tức chia sẻ ý tưởng đó với Thẩm Trạch và Thẩm Nhược.

Sau đó bắt tay vào kế hoạch luôn.

6

Về khoản thiết kế, tôi là tay mơ chính hiệu.

Nên những thứ như họa tiết khắc lên nhẫn đôi hay quy trình chế tác, tôi đều phải bàn kỹ với Thẩm Trạch.

Vài ngày nay tôi cứ sáng đi sớm tối về muộn.

Cũng may Giang Dật Xuyên dạo này bận túi bụi chuyện công ty, đến ở nhà cũng không có thời gian.

Chúng tôi toàn liên lạc qua điện thoại.

Thế nên tôi cũng không phải đau đầu nghĩ lý do để giấu giếm gì cả.

Sau ba ngày vật lộn, cuối cùng tôi với Thẩm Trạch cũng chốt họa tiết sẽ khắc lên cặp nhẫn đôi - hoa hồng champagne.

Ý nghĩa: Cả đời này, em chỉ say đắm một mình .

Thấy cũng lãng mạn ra phết!

Chốt họa tiết khắc xong thì mọi việc còn lại coi như dễ thở hơn hẳn.

Kích cỡ thì cứ lấy nhẫn cưới trước đây của tôi và Giang Dật Xuyên ra mẫu.

Sản phẩm hoàn chỉnh xong vào đúng tối hôm trước ngày kỷ niệm.

Lúc tôi đang đến xưởng của Thẩm Trạch lấy nhẫn, thì bất ngờ nhận điện thoại từ Giang Dật Xuyên.

Không biết có phải vì gần đây thức khuya lo việc công ty hay không, mà giọng ấy có chút khàn khàn, vô cớ toát lên vẻ yếu mềm:

“Mặc Mặc, hôm nay định về nhà.”

“Em có món nào muốn ăn không?”

“Anh về cho em.”

Nghe , tôi sững người vài giây.

Rồi vội vàng từ chối:

“Thôi khỏi, ông xã.”

“Em đang đi dạo phố với Thẩm Nhược, chắc về hơi trễ, ăn đại bên ngoài là rồi.”

Xưởng của Thẩm Trạch cách nhà khá xa, đi taxi mất tới hai tiếng.

Giờ mà tôi đồng ý thì chẳng phải bị lộ tẩy à?

Nên chỉ có thể trả lời thôi.

Mẹ ơi, chồng cún con của tôi…

Quả nhiên, sau khi nghe xong, giọng Giang Dật Xuyên lộ rõ vài phần thất vọng.

“Ờ… cũng .”

“Nhưng Mặc Mặc… nhớ về sớm chút nhé.”

“Khuya quá… không an toàn.”

“Dạ! Anh yên tâm nha, ông xã!”

Cúp máy xong, tôi gõ cửa xưởng việc của Thẩm Trạch.

Vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại.

Anh ta đang bận thiết kế bản vẽ khác, chỉ ngẩng đầu lên rồi chỉ về phía nhẫn:

“Ở kia kìa.”

“Em thử xem kích cỡ có vừa không?”

Tôi gật đầu, đi tới bàn đặt nhẫn.

Lấy chiếc của mình ra, đeo thử vào.

Tiếng Thẩm Trạch bỗng vang lên hỏi:

“Sao rồi? Có rộng không?”

“Ừm… vừa y luôn.”

“Tuyệt thật!”

Không nhịn khen một câu, tôi giơ tay khoe với ta, định tiến lại gần để cho xem rõ hơn.

Ai dè vì quá phấn khích, không để ý cái góc bàn, chân đâm sầm vào đó một cú đau điếng.

Tôi đau quá hét lên theo phản xạ, nước mắt lập tức trào ra.

“Má ơi, đau muốn chết luôn á!”

Chưa kịp chửi thêm câu nào thì bên ngoài vang lên tiếng như có ai rơi điện thoại.

Không biết là nhân viên nào bất cẩn nữa.

Nhưng tôi cũng không quan tâm nổi, đành ngồi xổm xuống, vừa xoa chân vừa càu nhàu.

Thẩm Trạch thở dài, rồi đứng dậy bước đến chỗ tôi.

Đưa cho tôi một chai xịt giảm đau.

“Sao vẫn y như hồi trước ? Đi đứng cứ lo nửa đường.”

“Có muốn xịt không?”

Tôi lắc đầu, từ chối.

“Nghỉ tí chắc không sao.”

Ai ngờ cái nghỉ đó kéo dài tới tận hai tiếng.

Thật ra mười mấy phút sau là tôi đi lại bình thường rồi.

Nhưng ông trời bỗng đổ cơn mưa như trút nước.

Không gọi xe, Thẩm Trạch lại đang bận.

Tôi cũng ngại phiền ảnh.

Chỉ đành lúc thì ngắm nhẫn, lúc lại ra cửa sổ, cầu trời cho mưa mau tạnh.

Cuối cùng thì vẫn là nhỏ thân ra tay, cứu tôi khỏi biển lửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...