Cuộc Hôn Nhân Được [...] – Chương 2

Nhưng Giang Dật Xuyên có vẻ vẫn chưa hoàn hồn.
 Mặt đỏ bừng, tai đỏ bừng, cúi đầu không dám tôi.

【Liệu có xấu quá không?】
 【Có khi nào dọa ấy sợ, rồi lại bị ghét bỏ?】
 【Hối hận quá, lẽ ra lúc nãy mình nên thể hiện tốt hơn mới đúng.】
 【Nhưng mà… không kiểm soát … thực sự không kiểm soát nổi… Thích Mặc Mặc… Thích đến phát điên luôn ấy…】
 【Đều tại mình cả…】

Trước khi tiếp tục chìm trong mớ tự ti hỗn loạn kia, tôi vội vàng kéo tay chạy thẳng vào phòng ngủ bên cạnh.
 Sau đó đẩy ngã xuống giường một phát.

Nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, thân hình cực phẩm, đang nằm ngơ ngác trước mặt mình, tôi không nhịn nuốt nước bọt một cái rõ to.

Lúc này trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất - Thực chiến trị liệu tâm lý.

 
“Giang Dật Xuyên, em không ly hôn nữa.”
 “Nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời, phải ngoan ngoãn phục vụ tốt cho em.”

“Phục… phục vụ sao?”

Yết hầu ấy khẽ chuyển , gương mặt thường ngày luôn lạnh lùng giờ đây lại căng thẳng đến mức mồ hôi sắp túa ra.

【Đừng là phục vụ, chỉ cần người hầu cho Mặc Mặc thôi, tôi cũng sẵn sàng.】

Nghe thấy câu này, tai tôi cũng đỏ bừng theo.

Tôi nhanh tay rút đồ trong ngăn kéo ra, đặt vào tay , rồi cúi người hôn lên đôi môi mỏng của .

“Chính là như .”
 “Anh không thấy từ trước tới giờ, chúng ta vợ chồng mà… xa cách quá sao?”
 “Còn chưa từng giao lưu, quen sâu sắc gì cả.”

Nghe , ánh mắt Giang Dật Xuyên khẽ trầm xuống.
 Giọng hơi khàn:

“Anh hiểu rồi.”

【Thì ra là .】
 【Mặc Mặc thích thế này.】

Ngay sau khi tiếng lòng ấy vang lên, vị trí của tôi và lập tức bị hoán đổi.
 Giang Dật Xuyên nhắm mắt, nghiêm túc đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Giọng khàn khàn lộ rõ vẻ lo lắng:

“Vậy… bây giờ chúng ta… giao lưu nhé.”

3

Quả nhiên, giao lưu nhiều thì cảm sẽ sâu đậm hơn.

Từ sau khi tôi “gõ đầu chỉ đường”, Giang Dật Xuyên đã hiểu chuyện lên không ít.
 Giữa hai chúng tôi cũng không còn cái kiểu xa cách như trước nữa.

Chỉ cần tôi liếc mắt một cái, bước tiếp theo nên gì, liền hiểu ngay.
 Lúc nào cũng sợ tôi không hài lòng.

Trong lòng thì cứ liên tục tua lại để kiểm điểm:

【Vừa nãy có phải mình hơi không dịu dàng, dọa Mặc Mặc sợ không?】
 【Lần sau tuyệt đối không như nữa, phải kiểm soát bản thân.】

...

Nhiều lúc nghe thấy mấy câu tiếng lòng nghiêm túc đến kỳ cục đó, tôi lại không nhịn mà nổi lòng xấu xa.
 Cố lên tiếng trêu ghẹo:

“Chồng ơi, hôm nay nắng to ghê á… À mà nhắc tới ‘to’ mới nhớ…”

“Chồng ơi, em chẳng có gì đặc biệt hết, chỉ là… đặc biệt thích .”

“Thích chồng nhất, thích chồng nhiều lắm, chồng dễ thương quá trời luôn đó.”

...

Chỉ cần tôi ra câu nào có từ “chồng”, là Giang Dật Xuyên lập tức bốc hỏa, biến thành một người hoàn toàn khác - vừa phản ứng mạnh, vừa siêu gợi cảm.

Mà tâm trạng của khi đó, tôi nghe từng chữ từng câu, cũng đáng tới phát ngất:

【Mặc Mặc gọi mình là “chồng” rồi.】
 【Kích quá… vui quá… không kiềm … lại mất mặt rồi.】
 【Nhưng mà Mặc Mặc gọi mình là chồng đó nha!】
 【Vợ , Mặc Mặc vợ … đáng … đáng quá đi mất…】
 【Thích ấy lắm…】

...

Không chỉ “hoạt tốt”, kỹ năng phục vụ lại chu đáo, Giang Dật Xuyên còn cực kỳ hào phóng với tôi.

Chỉ cần là món đồ nào tôi ngắm hơi lâu một chút, hôm sau sẽ xuất hiện trước mặt ngay lập tức.
 Thẻ đen mang tên ? Cho tôi quẹt vô tư luôn.

Chuẩn chỉnh là ông chồng lý tưởng phiên bản đời thật.

Một người đàn ông như mà không ? Vậy thì đúng là có vấn đề ở não rồi.

 
Thế nên, khi tôi đi ăn với nhỏ thân Thẩm Nhược, vẫn không nhịn mà dùng điện thoại thả thính Giang Dật Xuyên vài câu.

Hai lần liền ấy gọi mà tôi không trả lời kịp, cuối cùng cũng khiến ấy nghi ngờ.

Tôi vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt săm soi của nhỏ thân.

“Nét mặt hồng hào, da dẻ mịn màng ghê ha.”
 “Xem ra cảm vợ chồng gần đây khởi sắc lắm nhỉ.”
 “Nhưng mà… tớ nhớ hồi trước cậu còn bảo là đang do dự có nên ly hôn không cơ mà?”

Tôi gượng gạo:
 “He he… thì… hiểu nhầm thôi mà…”
 “Hồi đó… tớ cứ tưởng ảnh… không xài đó chứ…”

“Biết cái gì cơ?”

“Tớ là, ảnh không những ‘xài tốt’, mà còn siêu thích tớ, đối xử với tớ cực kỳ tốt.”
 “Gặp ông chồng liên hôn như , đúng là trúng số độc đắc luôn.”

Nghe thế, sắc mặt Thẩm Nhược mới bắt đầu dịu lại.

“Vậy mới đúng chớ.”
 “Nếu mà gặp cái thể loại chỉ cái mã, đối xử với cậu thì như rác, mà cậu còn cố sống cố chết không chịu ly dị… Thì tớ đánh cho tỉnh luôn!”

Tôi dụi dụi vào vai Thẩm Nhược, lại có chút do dự.

“Nhưng mà… tớ thấy Giang Dật Xuyên vẫn có một nhược điểm.”

“Nhược điểm gì?”

“Anh ấy hình như không có cảm giác an toàn, cứ lo lắng sợ tớ bỏ ảnh, rồi lúc nào cũng nghĩ mình chỗ này chỗ kia chưa tốt.”
 “Dù tớ ảnh rất tuyệt, tớ thích ảnh lắm, chưa bao lâu là ảnh lại rơi vào cái vòng tự ti đó.”

“Ồ, thì đơn giản.”

“Cậu kích hoạt máu chiếm hữu của ảnh đi, để ảnh biết ghen một chút.”
 “Vừa ghen vừa cắn răng giữ lấy cậu, mà cậu lại khéo léo ám chỉ là mình thích cái kiểu đàn ông có tính chiếm hữu cao ấy, đừng có mãi khiêm tốn tự ti.”

“Anh ấy thích cậu như , đảm bảo là gầm gừ giữ vợ liền.”

“Hả?”

Tôi còn chưa phản ứng kịp:
 “Thế… thế sao để kích hoạt chiếm hữu của ảnh?”

Nghe , mắt Thẩm Nhược đảo một vòng.
 “Dễ mà!”

 
Vài phút sau, tôi đăng một story mới lên mạng xã hội:

【Cún nhỏ tự ti, đáng thương thì cũng khiến người ta xót thật…
 Nhưng cái kiểu cắn xé, không cho chủ rời đi dù chỉ một bước ấy… mới thật sự hấp dẫn.】

Ảnh kèm theo: Một góc nghiêng cool ngầu của một đẹp trai, đội băng đô tai chó, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Chế độ: chỉ mình Giang Dật Xuyên thấy.

Ngay lập tức, hiện dấu tích đã thả tim.

Tôi lập tức giật nhẹ khóe mắt mấy cái, vừa hồi hộp vừa không chắc chắn, quay sang Thẩm Nhược.

“Cái này… thật sự có tác dụng sao?”
 “Có khi nào ảnh tự nội hao càng thêm nội hao không?”

“Không có đâu, tin chị đi.”
 “Chị vừa cày một bộ truyện y chang, chiêu này hiệu nghiệm khỏi bàn.”

Nhìn vẻ tự tin ngút trời của nhỏ thân, khóe miệng tôi cũng co giật nhẹ một cái:

“Vậy... thôi…”

4

Từ sau khi đăng cái story đó lên vòng bè, tôi không nhận tin tức gì từ Giang Dật Xuyên nữa.

Chuyện này... không phải là giận thật rồi chứ?

Gọi điện thì máy tắt, mà tiếng lòng thì chỉ nghe lúc ở gần.

Tôi sợ hết hồn, vội vã quay về biệt thự.

Vừa bước vào đã thấy dì Vương.

Tôi liền hỏi:

“Dì Vương, Giang Dật Xuyên về rồi à?”

“Phu nhân, tiên sinh về rồi, đang ở trên lầu đó.”

Nghe , tôi cảm ơn rồi lập tức chạy lên.

Vừa đẩy cửa vừa giải thích:

“Chồng ơi, là em sai rồi, đừng giận nữa mà.”

“Em không nên tuỳ tiện... tuỳ tiện đăng lên vòng bè...”

Cửa đột ngột bị đẩy ra, đến khi rõ khung cảnh trước mắt, tim tôi bỗng chốc thắt lại.

Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng, ngày thường cực kỳ hay xấu hổ, lúc này trên đầu đang đội một cái bờm tai chó nhỏ, cổ trắng lạnh như tuyết cũng đeo một cái vòng cổ da, còn có cả xích sắt.

Anh ấy đang từng bước quỳ gối bò về phía tôi.

Đôi mắt đen láy đầy vẻ vỡ vụn và van nài.

Khi bò đến trước mặt tôi, chính tay đưa sợi xích lên.

“Chủ nhân, đừng rời xa cún con không?”

“Cún con cần có chủ nhân.”

“Cún con không có chủ nhân sẽ chết mất.”

Bị sắc đẹp loá mắt, mãi một lúc sau tôi mới hoàn hồn.

Tôi nuốt nước bọt, vành tai bắt đầu nóng bừng lên:

“Không phải… chồng ơi, sao lại ăn mặc kiểu này ?”

“Chủ nhân không thích sao?”

Tôi hơi ngập ngừng, tim đập như trống dồn, cuối cùng vẫn không kìm thật.

“…Thật ra thì cũng… khá thích.”

Vừa dứt lời, Giang Dật Xuyên lập tức tiếp lời.

“Nếu chủ nhân thích, sau này em sẽ luôn ăn mặc thế này không?”

“Chỉ cần chủ nhân đừng rời xa em.”

“Chủ nhân thích kiểu gì em cũng học .”

Nói rồi, còn lấy đầu cọ cọ vào đùi tôi.

Nhiệt độ trên mặt tôi lập tức tăng vọt, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng.

Mẹ nó, giỏi quá mức!

Giang Dật Xuyên này đúng là biết cách quá mức!

Gặp thể loại như này mà tôi còn nhịn thì đúng là tôi có vấn đề!

Tôi cố nén nụ bên khoé miệng, nhập vai luôn.

Tôi móc nhẹ sợi xích trên cổ ấy.

“Được thôi, không rời xa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...