Chồng liên hôn dùng mọi thủ đoạn cưới tôi về, sau khi kết hôn lại chưa từng chạm vào tôi.
Tôi tưởng ấy… không , nên đành đề nghị ly hôn.
Kết quả, ngay giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng lòng của :
【Chẳng lẽ là hôm qua mình lén hôn ấy bị phát hiện rồi sao?】
【Cô ấy thấy ghê tởm nên mới đòi ly hôn à?】
【Quả nhiên, mình vẫn chẳng thích gì cả.】
【Dù cao 1m85, có cơ bụng 8 múi, còn 22… mà cũng chẳng hấp dẫn nổi ấy chút nào.】
22?
Tay tôi đang ký tên lập tức khựng lại.
Ngẩng lên người đàn ông im lặng ít lời ngồi đối diện.
Tôi dè dặt mở miệng:
“Cho em ngó thử… em trai nha?”
1
Tôi lật giở bản thỏa thuận ly hôn mà Giang Dật Xuyên đã chuẩn bị sẵn.
Tim bỗng dưng dâng lên một cảm giác xót xa và áy náy.
Không nhịn , tôi ngẩng đầu người đàn ông trầm mặc đối diện, lòng lại càng nhói thêm một chút.
Tuy rằng tôi chỉ vì chuyện ăn của gia đình gặp trục trặc nên mới đồng ý kết hôn liên hôn với , phải thật, đẹp trai thật đấy.
Ngũ quan sắc nét, xương gò má và góc hàm nổi bật đã đành, còn cao 1m85, da trắng lạnh và cơ bắp mỏng săn chắc!
Một ông chồng liên hôn đẹp trai đến !
Chồng tôi đấy!
Chỉ tiếc là… không .
Kết hôn gần một năm, chưa từng chạm vào tôi lần nào.
Tiếp thân mật nhất giữa chúng tôi, cũng chỉ là nụ hôn trong lễ cưới.
Bình thường tôi cũng chủ muốn thân thiết hơn, cố gắng vun đắp cảm vợ chồng.
Còn cố mặc tất đen mỏng lượn lờ trước mặt , mà vẫn không có phản ứng gì.
Vẫn là dáng vẻ lành lạnh, ít như cũ.
Đến nước này rồi, tôi còn không hiểu sao?
Giang Dật Xuyên ấy mà… tám chín phần là không ăn gì .
Nếu có chút phản ứng nào thôi, với nhan sắc và thân hình của tôi, chắc cái loại siêu mỏng 0.01 cũng dùng hết cả thùng rồi!
Haizz.
Là người đọc nhiều sách, hiểu nhiều chuyện đời, mà còn mê sắc, sống trong cuộc hôn nhân thế này chẳng khác nào bị tra tấn.
Hôn nhân không hạnh phúc thì cũng như cát khô trong tay, không cần gió, đi vài bước là rơi vãi sạch.
Dù tôi tiếc gương mặt đẹp trai và body mê người của đến mấy,
Vì hạnh phúc sau này, tôi vẫn quyết định ly hôn.
Tôi thở dài, thu lại ánh , cúi đầu ký vào mục tên.
Ai ngờ vừa mới viết xong nét đầu tiên của chữ "Hạ", bên tai đã vang lên một giọng đàn ông quen thuộc:
【Buồn quá, sao Mặc Mặc vẫn đòi ly hôn với mình chứ?】
【Chẳng lẽ là hôm qua mình lén hôn ấy bị phát hiện rồi?】
【Cô ấy thấy ghê tởm nên mới đòi ly hôn à?】
???
Âm thanh gì ?
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, quanh phòng sách, ngoài tôi ra thì chỉ còn một người sống – Giang Dật Xuyên.
Nhưng không hề mở miệng, chỉ là khi chạm phải ánh mắt tôi, lông mi hơi run lên.
Sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Chẳng lẽ là do tôi thức khuya nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi?
Tôi ngẩn ra vài giây, lại cúi đầu định tiếp tục ký tên.
Thì giọng nam kia lại vang lên, giọng nghe như muốn vỡ tan:
【Quả nhiên, mình vẫn chẳng thích gì cả.】
【Dù cao 1m85, có cơ bụng 8 múi, còn 22… mà cũng chẳng hấp dẫn nổi ấy chút nào.】
【Thật muốn quỳ xuống cầu xin ấy đừng rời đi… liệu ấy có chê mình vô dụng rồi ghét mình hơn, chạy càng nhanh không?】
【Hay là tặng hết cổ phần công ty cho ấy, không biết ấy có vì tiền mà miễn cưỡng ở lại với mình không?】
Giọng ấy cứ vang lên bên tai tôi suốt mấy chục giây, vừa hèn mọn vừa buồn bã.
Tôi nheo mắt lại, lần này thì chắc chắn tôi không nghe nhầm.
Mà giọng đó… lại đặc biệt quen thuộc, giống hệt như Giang Dật Xuyên.
Chẳng lẽ là… tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của ?
Là người rành rọt đủ mọi thể loại thiết lập kỳ quái trong tiểu thuyết, tôi lập tức nghĩ ngay đến khả năng này.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi thẳng về phía người đàn ông đối diện.
Cứ như cảm nhận ánh của tôi, ngón tay thon dài của Giang Dật Xuyên co lại một chút.
Anh dè dặt tôi:
“Có chuyện gì sao?”
“Là trong bản thỏa thuận có chỗ nào em không hài lòng à?”
【Chỉ cần ấy , điều gì tôi , tôi nhất định sẽ đáp ứng.】
【Nguyện vọng duy nhất là mong ấy có thể ở bên tôi lâu một chút.】
【Chỉ cần… lâu một chút thôi.】
...
Tiếng lòng nối liền lời , nghe sao mà thảm thương đến nhường ấy.
Còn mình cao 1m85, có cơ bụng 8 múi, lại còn 22 - cái giọng điệu này hoàn toàn không giống người "không " chút nào cả!
Nhưng nếu thật sự "", thì tại sao suốt một năm kết hôn lại chưa từng cùng tôi có “giao lưu chuyên sâu”?
Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn bị con số vĩ đại ấy chiếm đóng, không kiềm mà nhíu mày.
Tôi đặt mạnh cây bút đang ký xuống, mở miệng thăm dò:
“Cho em xem… em trai nha?”
2
“Hả?”
“Cái gì… em trai nào cơ?”
Tôi bất ngờ hỏi , Giang Dật Xuyên như bị dọa đến giật mình.
Gương mặt luôn lãnh đạm bỗng hiện rõ biểu cảm, ánh mắt cũng hơi tròn lên.
Nhưng… rõ ràng là không bắt kịp ý tôi.
Thế mà còn rất nghiêm túc phân tích trong lòng:
【Cô ấy muốn xem em trai?】
【Nhưng nhà mình chỉ có mỗi mình, đâu có em trai gì đâu.】
【Chẳng lẽ lúc cưới ấy không biết chuyện này?】
【Cũng đúng, mình đối với ấy chỉ là một đối tượng liên hôn không quan trọng mà thôi, sao ấy lại bận tâm chứ.】
【…Giờ thật liệu có khiến ấy không vui không?】
Đôi mắt đen nhánh của Giang Dật Xuyên thoáng qua một tia căng thẳng.
Anh do dự mở miệng.
Còn tôi, bộ dạng ngây ngốc này của , đột nhiên lại nổi lòng trêu chọc.
Hửm?
So với vẻ ngoài lạnh lùng kia, thì bên trong của Giang Dật Xuyên đúng là phản cực mạnh luôn ấy?
Sao có thể đơn thuần đến độ… chẳng hiểu nổi cái “ẩn ý trắng trợn” mà tôi vừa chứ?
Tôi khẽ cong khóe môi, bật .
Rồi đứng dậy, vòng qua bàn việc đi tới trước mặt .
“Này, em không cái kiểu 'em trai' đó đâu…”
“Mà là…”
Tôi cố ghé sát vào tai , nhẹ nhàng thì thầm.
Khoảnh khắc kế tiếp, tôi thấy rõ gương mặt vốn trắng lạnh kia bỗng đỏ bừng, thậm chí đỏ lan tận xuống cổ.
Tiếng lòng nghe cũng trở nên hoảng loạn mà đầy mong chờ:
【Mình… mình không phải đang nằm mơ chứ?】
【Mặc Mặc mà… lại muốn xem… mình…】
【Nếu là , mình có thể tự lừa bản thân một chút, xem như ấy vẫn chưa thật sự muốn… muốn ly hôn với mình không?】
Nghe , tôi hơi nhướng mày.
Tim… đột nhiên mềm nhũn.
Giang Dật Xuyên lại sợ tôi ly hôn đến mức ấy?
Vậy mà… lại thích tôi nhiều như thế sao?
Đã kết hôn một năm rồi, mà hôm nay tôi mới lần đầu biết người chồng kiệm lời, đẹp trai chết người này lại mang nhiều cảm như thế.
Không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
Nhưng… so với tò mò, điều chiếm thế thượng phong trong lòng tôi lúc này, là… tim ngứa ngáy khó chịu.
He he he.
Hôm nay tôi nhất định phải tận mắt diện kiến chân dung thật sự của “em trai” này mới !
Tôi khẽ hắng giọng, ánh mắt liếc tới liếc lui về phía Giang Dật Xuyên.
Giả vờ nghiêm túc:
“Anh cho em xem, thì em… sẽ không ly hôn nữa.”
“Sao nào? Không muốn à?”
Lời còn chưa dứt, đã nghe vội vàng đáp:
“Muốn!”
“Anh… đồng ý!”
“Tốt! Còn không mau lên!”
Tôi hào hứng xoa tay, không thể chờ thêm nữa mà giục.
Trước cám dỗ độc , chúng ta phải gì?!
All in!!!
Một phút sau, tôi cuối cùng cũng như ý nguyện.
Từ giây đầu tiên thấy cảnh đó, khóe môi tôi… chưa từng thẳng lại nổi.
Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Rất vừa lòng!
Thì ra Giang Dật Xuyên là “hoạt tốt” nha!
Vậy thì hạnh phúc tương lai của tôi có hi vọng rồi!
Không còn phải tức điên mỗi lần đọc truyện ngôn nữa, không còn gào vào mặt nữ chính kiểu:
“Con nhỏ kia, nhường tao đóng hai tập coi!!!”
Khà khà khà!
Bạn thấy sao?