Tôi mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, cố chọn loại dễ thấm nước.
Vòi hoa sen vừa xả xuống, váy ướt sũng, dính chặt lấy người.
Cố Cẩm chỉ quấn tạm một chiếc khăn tắm quanh hông, che chắn sơ sài.
Tôi chậm rãi kỳ lưng cho ta — làn da ta trơn nhẵn, cơ bắp rắn chắc,
chỗ tôi chạm qua làn da như ửng hồng.
Tôi trêu chọc:
“Sao nóng ?
Anh sốt à?”
Anh ta đáp, giọng khàn khàn:
“Không… kỳ xong rồi thì ra ngoài đi.”
Kỳ xong lưng, tôi cố bước ra phía trước ta, để ta rõ bộ dạng ướt át của tôi:
“Không cần tôi kỳ… chỗ dưới luôn à?”
Anh ta nuốt nước bọt cái ực:
“Kỳ… kỳ chỗ dưới?”
Tôi chớp chớp mắt, cố tỏ ra vô tội:
“Chân đang bị thương, đi lại khó khăn, tôi giúp đỡ một chút cũng hợp hợp lý thôi mà.”
Cố Cẩm bỗng khẽ, ánh mắt nheo lại, :
“Kiều tiểu thư, tôi là đàn ông. Một người đàn ông trưởng thành.
Cô không sợ à?”
Tôi không những không sợ, mà còn chủ tiến sát hơn, gần như áp cả người lên ta:
“Giúp thôi mà, tôi nguyện, không sao hết.”
“…”
Không ngờ, đúng lúc tôi tưởng đã thành công thì ta bỗng… lùi một bước, khí thế cũng xẹp xuống.
Anh ta khàn khàn:
“Thôi, khỏi đi, tôi tự .”
Tôi liếc xuống dưới — ừm, chỗ đó đúng là có “biểu hiện” rõ ràng đấy,
mà còn cố gắng ngụy trang bằng cách… bắt chéo chân.
Còn giả bộ sao?
Được lắm, tôi muốn xem còn giả vờ bao lâu!
7
Khoảng nửa tháng sau, thân tôi gửi tin nhắn, cập nhật hình mới nhất:
Tô Tô:
【Cố Thừa Phong vừa đưa tớ về ra mắt gia đình rồi.
Mẹ chồng bắt đầu giục cưới Cố Cẩm.】
【Mẹ ta đã nhắm cho Cố Cẩm cả đống thiên kim tiểu thư giới thượng lưu,
xem chừng Cố Cẩm chẳng có hứng thú với kiểu liên hôn này.】
【Nhưng nhiều khả năng ta cũng sẽ giống mình — tùy tiện tìm một để ứng phó gia đình thôi.】
【Chị em à, cơ hội thể hiện bản lĩnh đến rồi!】
【Mau quay lại đi! Không có cậu, tớ sống khổ sở lắm!】
Tôi:
【Mẹ chồng cậu khó à?】
Tô Tô:
【Chỉ có thể : một bước vào hào môn, sâu như biển.
Mẹ chồng tớ đúng là cao thủ, một mình tớ không kham nổi.】
【Tớ nhớ hồi còn ở trường, tụi mình cùng nhau lập nguyên cái lớp quá đi mất.】
(Hồi đó là bị cả lớp lập thì đúng hơn.)
Tô Tô lại nhắn thêm:
【Cậu mau mau gả vào nhà họ Cố đi, rồi hai ta cùng lập cả nhà họ luôn.】
Đi đâu cũng đòi “ lập” người khác à?
Đúng là chị em sinh ra để lập thiên hạ.
Nhưng nghe Tô Tô kể bị mẹ chồng bắt nạt, tôi thật sự thấy lo cho ấy.
Tuy không phải chị em ruột, bao năm qua cảm còn thân hơn máu mủ.
Biết Cố Cẩm bị giục cưới đến mức phải “trốn” về nhà, tôi lập tức bốc vài chai rượu mạnh trong tủ, tu ừng ực.
Đến khi ta về tới căn hộ cao cấp, tôi đã ngà ngà say.
Anh ta trông có vẻ mệt mỏi, vừa cởi áo khoác vừa tôi hỏi:
“Kiều tiểu thư, sao tự nhiên lại uống rượu ?”
Tôi vẫy tay:
“Tôi mở quán bar mà, thỉnh thoảng tự pha rượu uống cũng bình thường thôi.”
Tôi điều chỉnh tâm trạng, pha một ly cocktail, đưa cho ta:
“Thử xem?”
Gần một tháng sống chung, giữa chúng tôi đã không còn cảm giác xa lạ, thậm chí có thể là khá thân thiết.
Cố Cẩm ngồi sát bên, thong thả nhấp một ngụm.
Tôi cố nghiêng người sát lại, phả hơi rượu bên tai ta:
“Thế nào, ngon không?”
Anh ta đáp:
“Hơi đắng.”
Tôi khẽ, ánh mắt lấp lánh:
“Tiền vị có hơi đắng, hậu vị lại ngọt ngào.
Rượu này cần phải thưởng thức kỹ, giống như… cuộc gặp gỡ của chúng ta — khổ tận cam lai.”
Cố Cẩm: “……”
Không khí bất giác trở nên nóng bỏng.
Anh ta vô thức tháo hai nút áo trên cùng, vén tay áo lên tới khuỷu, lộ ra cơ bắp săn chắc.
Những ngày chăm sóc ta khiến tôi đã âm thầm thẩm định —
Anh ta hoàn toàn hợp gu tôi.
Vai rộng, eo thon, mông cong gọn.
Tôi ta, càng càng khát nước.
Đúng lúc đó, ta gọi khẽ:
“Kiều tiểu thư.”
Tôi đáp, giọng khàn khàn:
“Ừm?”
Cố Cẩm nhạt, ánh mắt nóng rực:
“Sao tôi cảm thấy… rượu trong ly uống có vẻ ngon hơn ly của tôi?”
Tôi lắc nhẹ ly, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó — dưới ánh mắt cháy bỏng của ta — tôi từ từ tiến lại gần,
ép môi mình lên môi ta, thì thầm:
“Nếm thử đi?”
Cố Cẩm nuốt nước bọt một cái rõ to.
Tôi bật khẽ, đưa tay ôm cổ ta, nhân lúc chếnh choáng men say, chủ hôn lên.
Một phút sau, tôi mở mắt ra, ngạc nhiên vẻ mặt “máy chủ treo cứng” của ta.
Đôi tai đỏ rực đến mức như sắp bốc cháy, hoàn toàn bán đứng ta.
Tôi kinh ngạc hỏi:
“Không phải từng hẹn hò bao rồi sao? Mà hôn còn chẳng biết thè lưỡi?”
Anh ta cắn răng:
“Tất nhiên là biết!”
Sau đó… ôm lấy tôi, bắt đầu “cắn loạn” —
Kỹ thuật hôn thì… cực kỳ tệ.
Nhìn bộ dạng cứng đơ của ta, tôi không nhịn mà buột miệng hỏi:
“Cố tiên sinh, mấy chiêu khác của … cũng lợi thế này à?”
Cố Cẩm ưỡn ngực tự tin:
“Tất nhiên rồi!”
……
Kết quả của cái miệng cứng là — chưa tới mười phút, ta đã… xong.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy trên giường, không kịp kiềm chế mà bật thốt:
“Anh không à?”
Khuôn mặt Cố Cẩm đỏ bừng, méo mó vì xấu hổ, rõ ràng là tổn thương sâu sắc.
Tôi nhắm mắt, tự an ủi mình:
“Không sao cả.”
Vì muốn trở thành người nhà với thân, chút uất ức thế này cũng đáng chịu.
Cố Cẩm nghiến răng, cuối cùng như hạ quyết tâm thú nhận:
“Tôi… lần đầu.”
Tôi: “Hả?”
Tôi lục lại trong đầu — cái cách ta hơi vụng về, gấp gáp vừa nãy…
Đúng là giống người chưa từng có kinh nghiệm thật.
Tôi đã tưởng mình đến để tận hưởng một cuộc vui thỏa mãn, nào ngờ…
Cố Cẩm lại là một tấm chiếu mới toanh chưa từng lăn lộn!
Tôi cố gắng mở miệng một cách từ tốn:
“Lần đầu… thì cũng dễ hiểu thôi.”
Thì ra trước kia cái vẻ “dày dặn trường” kia đều là diễn!
Anh ta vội vàng giải thích:
“Tôi chưa từng đương đàng hoàng.
Mấy kia chỉ là diễn cho người nhà xem thôi.
Tôi không muốn tranh giành tài sản với trai mình.”
Thì ra là —
Cố tạo cho mình cái danh “công tử ăn chơi”, để người ta mất cảnh giác!
Hóa ra cái người trông như lão luyện ấy, thật ra chỉ là một cún nhỏ ngây thơ trong !
Sau đó, khi tôi định xuống giường đi tắm thì —
Cố Cẩm bất ngờ túm lấy cổ chân tôi, kéo tôi về:
“Lần nữa!”
Tôi nhếch môi .
Có vẻ như — lần này, ta thật sự sẽ quỳ gối dưới gấu váy tôi thôi.
8
Dựa vào sức hút cá nhân của mình, tôi chỉ mất đúng một tháng để “hạ gục” Cố Cẩm — cái người mang danh công tử đào hoa.
Rõ ràng hôm qua thân tôi còn đang tích cực “trợ công”, mà chỉ sau một đêm, tôi đã… cưới chồng thần tốc.
Tôi hí hửng chụp ảnh tấm giấy đăng ký kết hôn mới toanh, gửi cho Tô Tô.
Ban đầu ấy còn chưa phản ứng kịp:
【Kiều Niệm Niệm, cậu đi chụp ảnh thân mà không rủ tớ?】
Vì hồi lễ nhân, hai đứa cũng từng tham gia sự kiện ở tiệm trà sữa, chụp ảnh giả vờ lấy giấy kết hôn cho vui.
Nên phản xạ đầu tiên của Tô Tô là tưởng lần này cũng chỉ là trò .
Tôi khẩy, mở trang thông tin cá nhân trong giấy đăng ký kết hôn, chụp lại rõ mồn một gửi qua.
Tôi:
【Cậu kỹ lại xem?】
Tô Tô:
【M* nó!】
【Mới có một đêm thôi mà cậu đã long lanh cầm giấy hôn thú trên tay rồi hả?】
【Cậu thế nào cưa đổ Cố Cẩm ?!】
Tôi vừa xoa xoa cái lưng đau ê ẩm, vừa bình tĩnh nhắn lại:
【Dùng thân thể mà lấy thôi.】
Thực ra tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh thế.
Tôi cứ tưởng còn phải “câu kéo” thêm vài lần nữa, nào ngờ sáng nay Cố Cẩm đột nhiên gia đình đang giục cưới.
Vậy thì còn gì phải đắn đo?
Hai đứa bèn nhất trí ngay — lập tức dắt nhau đi đăng ký!
Tô Tô ngạc nhiên tột độ:
【Cố Cẩm kia không phải là kiểu công tử “vượt ngàn đóa hoa, lá chẳng dính người” sao?
Một tay lão luyện trường như thế mà bị cậu “câu” dễ á?!】
Nghĩ tới cái cảnh đêm qua ai đó cố gắng “chứng minh bản lĩnh” trước mặt tôi, tôi xấu hổ đỏ mặt, nhắn lại:
【emmm… Xem ra người thật sự lão luyện… lại là tôi.】
Bạn thấy sao?