Cả người run rẩy.
Tiếng nức nở nghẹn ngào không dứt.
Phó Cảnh Thâm khóc, khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi đưa tay ôm lấy .
Anh lập tức ôm chặt tôi vào lòng.
“Xin lỗi, Hy Hy. Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như … Anh gọi Vân Kỳ Kỳ đến là để ấy hết mọi chuyện, để em rõ bộ mặt thật của Phó Cảnh Xuyên. Anh không ngờ họ lại bỏ chạy, khiến em phải chịu nhục nhã như …”
“Sau đó, khi em níu lại, muốn kết hôn theo hợp đồng… đã rung . Rồi ích kỷ giữ kín tất cả, không kể gì cho em, khiến em chịu nhiều tổn thương như … xin lỗi, thật sự sai rồi.”
13
Những lời của Phó Cảnh Thâm khiến tôi nhớ lại đủ chuyện xảy ra trong lễ đính hôn năm đó.
Hồi ấy, tôi bất chấp sự phản đối của gia đình, khăng khăng muốn ở bên Phó Cảnh Xuyên.
Dù biết hắn không đáng tin, tôi cứ mê muội.
Tôi nghĩ, đàn ông mà, chỉ cần biết chiều tôi là — dù sao tôi cũng biết kiếm tiền.
Hiếm lắm mới gặp người mình thích, thì cứ cưng chiều thôi.
Từ nhỏ tôi đã hiểu một điều:
Thích cái gì thì phải tự giành lấy, tự giành mới có tư cách sở hữu.
Nhưng sau này tôi mới biết, cái gì cũng có thể cố gắng mà có — chỉ riêng cảm là không.
Hồi ấy, tôi còn bướng, còn ngu vì Phó Cảnh Xuyên đến mức hoá thành kẻ dại dột.
Cho nên khi Phó Cảnh Thâm thiệp đính hôn không cần ghi rõ tên dâu rể, tôi đã đồng ý.
Thế là mọi người chỉ biết hai nhà Lâm – Phó kết thông gia, không rõ cụ thể là ai cưới ai.
Giống như… mở hộp quà bất ngờ.
Tôi còn tự dỗ mình: “Như này mới thú vị chứ!”
Thật ra là cố ăn xôi mà thôi.
Đời người mà, ai chẳng có lúc đâm đầu vào tường mới biết đau.
Và đúng như tôi đoán — ngay trong lễ đính hôn, Phó Cảnh Xuyên lại lén hôn hít với người cũ trong phòng nghỉ.
Giây phút đó, dù từng hắn đến đâu, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi nghĩ sẽ đợi lễ xong rồi từ từ xử lý hắn.
Không ngờ, hai đứa đó lại… bỏ trốn luôn.
Mụ dì ghẻ cay độc của tôi mỉa mai:
“Đến một thằng đàn ông mà cũng giữ không nổi.”
Chưa kịp để ai phản ứng, mụ ta đã hét toáng lên mọi chuyện bung bét.
Trong thế cấp bách, tôi níu tay Phó Cảnh Thâm lại.
Nói ra cũng lạ — hôm đó cứ lảng vảng quanh tôi suốt.
Giờ nghĩ lại, chắc đã sớm muốn nhắc nhở tôi Phó Cảnh Xuyên không ra gì.
Nhưng loại chuyện ấy, quả thực khó mở miệng.
“Phó Cảnh Thâm, lấy em đi. Dự án ở Nam Hải, em đầu tư cho .”
Tôi biết trong nhà, cũng chẳng coi trọng.
Vậy là chúng tôi thành đôi.
Lễ đính hôn biến luôn thành lễ cưới.
Anh thậm chí không hề do dự hay phản kháng.
Dì ghẻ thấy tôi hóa nguy thành an, tức đến giậm chân.
Chỉ biết quay sang bố tôi — ông bố cả ngày chỉ biết chạy theo vợ bé — mà mắng:
“Con ông coi hôn nhân như trò !”
Anh chị em thì ghen tị vì tôi lại kiếm một chồng đẹp trai.
Họ hàng thì chửi tôi hỗn láo.
Ông bà nội thì bị tôi cho tức đến phát bệnh.
Càng khiến họ khó chịu, tôi lại càng thấy đã.
Muốn xem tôi trò ư? Mơ đi!
Còn Phó Cảnh Xuyên, tốt nhất đời này đừng để tôi thấy mặt.
Không thì tôi sẽ để biết sống sót cũng chẳng phải chuyện dễ chịu gì đâu.
Cả thế giới không vui, tôi lại phấn khích.
Phấn khích quá nên uống hơi nhiều, còn lôi kéo Phó Cảnh Thâm cùng uống.
Rồi lúc lơ mơ… chúng tôi lăn lên giường.
Tôi vừa nghẹn ngào chửi Phó Cảnh Xuyên là đồ cặn bã, vừa gọi Phó Cảnh Thâm:
“Nhanh lên… mạnh nữa đi…”
Nghĩ đến đây, tôi vẫn không kìm đỏ mặt, tim đập loạn lên.
14
“Đồ ngốc, thích em sao không chịu ?”
“…Xin lỗi.”
Tôi nâng cằm Phó Cảnh Thâm lên.
“Sao lại mít ướt thế này, có phải là Phó Cảnh Thâm thật không đấy?”
“Hu hu… Hy Hy, xin lỗi, không nên lừa em…”
“Rồi rồi, em không trách nữa.”
Anh mà cứ khóc tiếp, trái tim em cũng muốn tan chảy mất.
Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho .
“Phó Cảnh Thâm, không phải nên dỗ em sao? Anh vợ mình giận, mà còn ngồi đây khóc là sao?”
“…Xin lỗi…”
“Đừng ba từ đó nữa. Em không thích.”
“Còn nữa, chúng ta vẫn chưa tính xong đâu nhé.”
Tôi lập tức đổi đề tài.
“Chuyện giữa với Chu Hứa Hứa là thế nào? Anh không thích ta?”
Phó Cảnh Thâm vội vàng lắc đầu: “Không thích.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?