“Tối mai đi.” Tôi im lặng một lúc rồi mở miệng:
“Thẩm Thời Thanh, em muốn quay lại nhà họ Giang một chuyến.”
“Được.”
12
Tôi đã ba năm không quay lại nhà họ Giang. Nơi này, tôi thật sự rất ghét.
Ngay cả hồi còn ở biệt thự với Thẩm Thời Thanh, nơi ấy vắng lặng chẳng có ai, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trở về.
Ở cái nhà này, tôi không có nổi một căn phòng của riêng mình.
Muốn ăn phải đợi mọi người ăn xong, còn phải xin phép mới ăn.
Tôi gượng, chỉ tay về phía căn phòng nhỏ tối tăm, hình vuông kín bưng:
“Chính là căn đó… phòng biệt giam. Hồi nhỏ em đã lớn lên ở đó.”
Thẩm Thời Thanh vòng tay ôm tôi, ánh mắt đầy đau lòng:
“Đừng nữa… Giang Minh Thành không xứng người.”
Tôi vốn chỉ định quay về lấy vài món đồ cũ. Nhưng đi một vòng mới nhận ra, nơi này từ lâu đã chẳng còn gì thuộc về tôi nữa.
Trước khi đi, tôi cờ thấy một quyển nhật ký nằm trong góc.
Trang bìa ghi tên: Tưởng Tố — mẹ tôi.
Tôi mở ra, nét chữ xiêu vẹo đầy vội vàng:
“Vì sao… sao tôi lại sinh ra một đứa con ? Nếu tôi sinh con trai thì tốt rồi, Minh Thành có lẽ sẽ đối xử tốt với tôi hơn.”
“Thật đáng ghét. Tôi không hiểu vì sao Minh Thành cứ bắt tôi đi an ủi nó. Nhìn thấy nó là tôi thấy ghê tởm, tôi chỉ muốn bóp chết nó cho rồi!”
“Đồ tiện nhân! Sao lại cứng đầu như thế, tôi cũng bị liên lụy theo!”
Tôi cụp mắt, “bốp” một tiếng đóng nhật ký lại, rồi ném nó vào chỗ cũ:
“Cái nhà này… đúng là không còn gì đáng để luyến tiếc.”
“Giang Niên!”
Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Thời Thanh đang đứng bên cạnh xe, cầm bình giữ nhiệt vẫy tay với tôi:
“Em có khát không? Anh rót nước nóng cho nhé!”
Phiên ngoại – Góc Thẩm Thời Thanh
Ngày tôi soạn xong đơn ly hôn, trong lòng cứ thấy trống rỗng kỳ lạ.
Tôi không biết đó là cảm giác gì, nên ép mình phải lờ đi.
Tôi nghĩ, lẽ ra tôi nên vui mới phải.
Đúng lúc đó có người rủ tôi đi uống rượu. Tôi không suy nghĩ gì, đồng ý luôn.
Nhưng không hiểu sao hôm đó lại là Giang Niên đến đón tôi.
Tôi và ấy kết hôn ba năm, tôi không thích ấy.
Có thể là do cha , hoặc vì bản hợp đồng hôn nhân… Tôi cũng không rõ.
Dù sao cũng sẽ ly hôn, nên ba năm qua tôi chưa từng thật lòng với ấy.
Nhưng đêm đó, tôi lại thấy ấy đẹp đến lạ. Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều khiến tôi xao .
Khi ấy tôi nghĩ chắc là do say.
Sau đó, ấy ký đơn ly hôn. Nhưng tôi lại chẳng thấy vui.
Tôi nghĩ chắc do không quen. Nên tôi lại rủ cả đám đi bar, như trước kia. Nhưng vô ích.
Rồi có người gọi Lâm Tuyết đến. Cô ấy mới từ nước ngoài về, không biết gì về chuyện giữa tôi và Giang Niên.
Mọi người kể hết đầu đuôi. Lâm Tuyết chỉ hỏi một câu: “Anh hối hận rồi đúng không?”
Tôi gượng, cố chấp trả lời:
“Làm gì có chuyện đó?”
Cô ấy liếc tôi:
“Vậy , chỉ cần rằng chịu cảnh ấy kết hôn, sinh con với người khác, rồi mỉm lùi lại chúc phúc, tôi sẽ tin là không hối hận.”
Tôi im lặng, không trả lời nổi.
Lâm Tuyết chơi bời cả đêm, uống rượu đến đau dạ dày.
Sáng hôm sau tôi đưa ấy đến bệnh viện. Không ngờ lại cờ gặp Giang Niên ở đó.
Tôi vui lắm. Thật sự chưa từng có khoảnh khắc nào khiến tôi vui đến .
Tôi lập tức chạy đến chỗ ấy — cảnh đầu tiên tôi thấy lại là… ấy đang bị người khác bắt nạt.
Lần đầu tiên trong đời tôi tức giận đến thế. Không nghĩ ngợi gì, tôi xông tới tung ngay một cú đá.
Tôi đứng lúng túng trước mặt ấy, muốn tìm cớ bắt chuyện.
Tôi đoán chắc ấy bị bệnh nên mới đến viện. Tôi có thể giúp đi lấy thuốc. Nhưng chưa kịp mở lời, đã lùi lại một bước, ngắt lời tôi.
Tôi chết lặng.
Giống như Lâm Tuyết từng — tôi nhận ra mình không thể chấp nhận điều này.
Tôi thừa nhận, tôi hối hận rồi.
Mấy ngày liền tôi mất ăn mất ngủ. Cuối cùng không chịu nổi, nửa đêm tôi gọi điện cho Lâm Tuyết, muốn nhờ ấy chỉ cách theo đuổi lại người cũ.
Ai ngờ ngay đêm đó lại nhận cuộc gọi của Giang Niên.
Tôi nhớ Lâm Tuyết từng bảo phải trầm ổn, con thích đàn ông chín chắn. Thế là tôi lựa lời để .
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Tuyết đã ngắt lời tôi, bảo tôi ngốc.
Tôi còn chưa kịp mở miệng câu thứ hai thì Giang Niên đã cúp máy.
Lâm Tuyết tôi như thể đang một thứ gì đó rất ngu xuẩn. Tôi sợ ấy hiểu lầm, liền lập tức chạy đến nhà Giang Niên.
Không ngờ ấy lại cho tôi vào nhà — lúc ấy tôi vui như phát điên.
Tôi nghe lời Lâm Tuyết, bắt đầu mặt dày quấn lấy ấy. Nhưng dây dưa mấy hôm vẫn chẳng có tiến triển gì.
Tôi lại bất lực tìm đến Lâm Tuyết cầu cứu.
Cô ấy tức đến nỗi chỉ vào trán tôi mà gõ mạnh:
“Thẩm Thời Thanh, đúng là hết thuốc chữa! Anh bị ngốc hả?”
“Muốn theo đuổi người ta thì tặng hoa, hẹn hò, mấy cái đó biết không?”
Tôi hơi ngẩn người:
“Vậy chẳng phải… ấy sẽ phát hiện đang theo đuổi ấy sao?”
Lâm Tuyết trừng mắt, mặt như vừa nuốt phải ruồi:
“Anh có bệnh à?!”
Sau khi bị Lâm Tuyết mắng một trận, tôi như bừng tỉnh, lập tức lên kế hoạch “đi thử địa điểm hẹn hò”.
Kết quả vừa đến nơi thì lại thấy Lâm Tuyết đang bị người ta chọc ghẹo. Tôi cầm chai rượu đập luôn lên đầu kẻ kia, hạ gục tại chỗ.
Sau đó, tôi đã thổ lộ tất cả với Giang Niên, ấy muốn chuyện thẳng thắn với tôi.
Tôi đứng sau lưng ấy, cân nhắc từng từ rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm mở lời xin một cơ hội.
Nhưng không ngờ… ấy lại từ chối.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự không biết phải sao.
Khi trong đầu tôi đang hiện lên cả đống plan A-B-C-D loạn xạ thì… ấy lại với tôi: “Em đang mang thai.”
Bốp! Não tôi lập tức trống rỗng.
Cô ấy hỏi tôi: “Anh có muốn không?”
Tôi : “Tất nhiên là muốn!”
Nhưng sau đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi nghĩ, chắc là… tôi đã khiến ấy thất vọng đến cùng cực, nên ngay cả chuyện mang thai cũng không dám với tôi.
Cô ấy một mình gánh chịu suốt ba tháng.
Vậy nên, về sau tôi nhất định phải đối xử tốt với ấy hơn, tốt hơn nữa.
Bởi vì ấy… đã khổ đủ rồi.
(Hết).
Bạn thấy sao?