Cuộc Hôn Nhân Đầy [...] – Chương 3

9

Những ngày tiếp theo, đúng như Lục Diệp đã , bắt đầu chế độ việc.

Mỗi ngày đúng 7 giờ tối, đều đặn về nhà.

Còn tôi thì ở nhà cả ngày, với tư cách một thanh niên ba tốt có hoài bão, tôi nhất định không thể sống cuộc đời ăn không ngồi rồi.

Thế là tôi bắt đầu gửi CV xin việc.

Rất nhanh sau đó, tôi nhận lời mời phỏng vấn từ một công ty khá nổi tiếng ở Hoa Thành.

Chuẩn bị tươm tất mọi thứ, tôi tự tin bước vào công ty ấy, khi thấy người đích thân phỏng vấn mình, tôi chết sững…

Lục… Lục… Lục Diệp…?

Vì quá sốc, cả buổi phỏng vấn tôi cứ ngơ ngẩn.

Anh thì vẫn đầy thú vị vẻ mặt hoang mang của tôi suốt cả buổi.

Ra khỏi văn phòng sau phần phỏng vấn, chân tôi như nhũn ra, phải ngồi ghế ngoài hành lang một lúc lâu mới hoàn hồn.

Sau đó tôi lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho thân:

【Tổng giám đốc công ty YI là cậu!】

trả lời tỉnh bơ: 【Tớ biết mà.】

Nhìn bốn chữ nhẹ bẫng đó, tôi bối rối: 【Sao cậu không sớm?】

Cô ấy vẫn bình thản: 【Anh tớ có nhiều công ty quá, tớ không nhớ hết!】

Tôi: “…”

Đây chẳng phải là đang khoe của sao?

Buổi phỏng vấn vừa mới kết thúc, thư ký tổng giám đốc đã đích thân đến báo tin:

“Cô Hạ Nghiên, chúc mừng đã trúng tuyển và trở thành nhân viên của công ty chúng tôi. Từ nay sẽ hỗ trợ tôi hoàn thành công việc…”

Lúc ấy, tôi vẫn còn ngơ ngác, chỉ loáng thoáng nghe mấy chữ “trợ lý thư ký tổng giám đốc”.

Tôi hoang mang: “Tôi có thể…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt người đối diện đã khiến tôi rụt lại.

Đã chọn công việc này, giờ lại trúng tuyển, tôi không thể dễ dàng từ bỏ .

Mỉm , tôi ấy đầy quyết tâm: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

10

Rất nhanh sau đó, tôi vào guồng công việc, mang tài liệu đã photo xong giao cho thư ký Giang.

Cô ấy lập tức lườm tôi một cái: “Tôi bận, tổng giám đốc không ở đây. Cô tự đi đặt lên bàn việc của ấy.”

“Vâng.”

Ban đầu, thư ký Giang Lục Diệp không ở văn phòng, nên sau khi gõ cửa, tôi tự nhiên mở cửa bước vào.

Vừa vào phòng, tôi lập tức sững lại.

Anh ta đang ngồi ngay ghế chính, cúi đầu viết gì đó.

Ánh nắng nhẹ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên gương mặt lạnh lùng của , khiến vẻ điển trai của càng thêm phần cao quý.

Lục Diệp chăm việc, hoàn toàn không nhận ra tôi đã bước vào.

Không hổ danh người ta hay : đàn ông lúc việc nghiêm túc là hấp dẫn nhất.

Ngoài vẻ lạnh lùng, còn toát lên một sự quyến rũ trưởng thành khó cưỡng, khiến tôi không thể rời mắt.

Nhìn việc, tôi bất giác ngẩn người.

Thở ra một hơi, tôi bước tới bàn việc: “Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu cần ký.”

Nghe thấy tiếng tôi, bỗng dừng bút, ngước lên, ánh mắt đầy hứng thú tôi: “Em quen chưa?”

Câu hỏi của khiến tôi bất chợt cảm thấy như mình đang bị bỡn.

Từ lúc bước chân vào công ty, mọi thứ cứ như đều nằm trong tầm kiểm soát của người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, một cơn giận bỗng trào lên trong lòng tôi. Tôi phồng má, tức tối : “Lục Diệp, có ý gì chứ!”

Thấy tôi phản ứng như , vẻ mặt vốn dĩ dịu dàng của dần trở nên nghiêm túc hơn.

“Hử?”

Trong cơn giận, tôi buột miệng ra những lời trong lòng: “Anh thấy thú vị khi giỡn tôi trong lòng bàn tay sao? Đây không phải lạm dụng quyền lực sao?”

Vừa dứt lời, giọng trầm thấp của mới chậm rãi cất lên: “Anh là người đưa ra quyết định cao nhất ở công ty này. Mọi hành trong công ty đều phải nghe theo chỉ đạo của . Nếu một chuyện đơn giản như nghe lệnh cấp trên mà em cũng không , thì dù ở đâu em cũng không thích hợp, hiểu chưa?”

Khi câu này, toàn thân đã không còn nét dịu dàng thường ngày. Giờ đây, hoàn toàn mang dáng vẻ của một nhà lãnh đạo đang giáo huấn nhân viên.

Không hiểu sao nghe những lời này, tôi lại không cảm thấy căng thẳng mà chỉ đứng yên lặng lắng nghe.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng bất ngờ bật mở. Chính là thư ký Giang lúc nãy bảo tôi tự mang tài liệu vào.

Cô ấy giận dữ bước đến bên tôi: “Hạ Nghiên, ai cho tự ý vào đây? Ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn với tổng giám đốc.”

Nghe lời buộc tội này, tôi như bị đặt dấu hỏi lớn trên mặt.

Chẳng phải chính ấy bảo tôi vào hay sao?

Nhưng như Lục Diệp , là nhân viên thì phải tuân theo sắp xếp của cấp trên.

Tôi ngoan ngoãn xoay người, vừa chưa bước khỏi văn phòng thì đã nghe giọng thư ký, đột ngột trở nên ngọt ngào: “Lục Diệp, em xin lỗi, em không biết nhân viên mới này lại thiếu hiểu biết như .”

Giọng Lục Diệp lạnh đến tê tái: “Gọi tôi là tổng giám đốc Lục.”

Dù đứng cách đó một đoạn, tôi vẫn cảm nhận cái lạnh trong lời của .

Thư ký Giang chẳng biết sống chết, vẫn tiếp tục giọng điệu nũng nịu: “Ở đây đâu có ai khác, gọi thế cũng có sao đâu?”

Nghe ta nhõng nhẽo, tôi bất giác thấy khó chịu, thậm chí buồn nôn.

Nếu Giang này mà không có ý đồ gì, tôi thề viết ngược họ của mình!

May mà Lục Diệp không phải kiểu đàn ông mù quáng. Giọng lạnh như băng của cắt đứt mọi ảo tưởng của ta: “Tôi có vợ rồi, xin tự trọng. Nếu không, công ty này không nhất thiết phải giữ lại.”

Nụ trên môi thư ký Giang biến mất hoàn toàn. Dù không cam lòng, ta vẫn bị đuổi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng lúng túng, thất vọng của ta rời khỏi văn phòng, suýt nữa tôi đã bật thành tiếng.

11

Lúc đầu tôi nghĩ chuyện này kết thúc ở đó, không ngờ rằng thư ký Giang lại bắt đầu lan truyền những lời đồn ác ý về tôi.

“Đều tại vợ tổng giám đốc quá khó quản, nên ấy mới phải việc cực khổ như !

“Tổng giám đốc thì vất vả kiếm tiền, còn vợ ấy thì ở ngoài ăn chơi, tiêu tiền của ấy để đi câu đàn ông!

“Tổng giám đốc cưới phải một người như , đúng là bất hạnh cả đời!”

Chưa đến nửa ngày, hầu như cả công ty đều biết vợ của tổng giám đốc là một kẻ vô tích sự.

Dù danh tính của tôi chưa bị lộ, nghe mọi người xấu mình ngay trước mặt, tôi vẫn cảm thấy buồn phiền.

Hơn nữa, thư ký Giang cứ luôn có thái độ không ưa tôi, còn liên tục khó dễ trong công việc.

Lần này cũng không ngoại lệ, ta lại từ đâu mang về một đống tài liệu, chất thành núi trên bàn việc của tôi:

“Viết một bản kế hoạch, giao cho tôi trước giờ nghỉ trưa!”

Là nhân viên mới, tôi chỉ còn cách tuân theo mệnh lệnh.

Tuy nhiên, việc thư ký Giang ngang ngược như ở công ty khiến tôi nghi ngờ, nên tôi nhắn hỏi thân:

【Cậu có biết gì về thư ký của cậu không?】

Bạn tôi trả lời ngay lập tức:

【Ừ, hình như họ Giang, là một người họ hàng xa. Hồi trước thấy ấy đáng thương nên mới cho vào công ty việc, nghe ấy luôn muốn bám lấy tớ.】

Nghe thân kể về thư ký Giang, tôi càng cảm thấy ấn tượng xấu về ta.

Nhưng công việc trên tay thì vẫn phải hoàn thành thật nghiêm túc.

Khi giao bản kế hoạch cho ấy, không ngờ lại khen ngợi công khai trong buổi họp. Với một nhân viên mới như tôi, điều này khiến tôi khá tự hào.

Thế tôi chẳng thể ngờ, ngay sau đó, thư ký Giang lại đứng dậy ngay trước mặt mọi người:

“Cảm ơn mọi người đã thích bản kế hoạch này, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa.”

Nói xong, ta còn liếc mắt đầy ẩn ý về phía người ngồi ở ghế chủ tọa, như muốn xin nhận công trạng.

Tôi thật sự cạn lời…

Thư ký Giang nghĩ tôi dễ bắt nạt, dám công khai cướp công của tôi ngay trong cuộc họp.

Nhưng ta đã nhầm, tôi tuyệt đối không phải kiểu người dễ bị ăn hiếp!

Giữa tiếng vỗ tay vang lên trong phòng họp, tôi lập tức đứng dậy chỉ thẳng vào sự dối trá:

“Cô dối! Bản kế hoạch này rõ ràng là do tôi !”

Câu của tôi vừa thốt ra, cả phòng họp rơi vào im lặng.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm cũng chuyển về phía tôi, mang theo sự dò xét cùng một thứ cảm tôi không thể hiểu…

Trong ánh mắt ý của mọi người, tôi hít một hơi thật sâu, thẳng vào thư ký Giang mà không chịu thua:

“Rõ ràng vừa bảo tôi bản kế hoạch này. Từng chữ, từng dấu chấm câu trên đây đều do chính tay tôi viết ra!”

Dưới lời tố cáo thẳng thừng này, thư ký Giang lại nhất quyết không thừa nhận:

“Cô linh tinh! Cô có bằng chứng nào chứng minh tôi ăn cắp bản kế hoạch của ? Một nhân viên mới như sao có khả năng viết ra một kế hoạch xuất sắc như ?”

“Hừ.” Tôi không nhịn bật .

“Nếu thế thì xem, phần thứ hai của kế hoạch lấy ý tưởng từ đâu? Cô định triển khai nó như thế nào?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...