8
Vừa mở cửa, một nhóm người ập thẳng vào nhà, khiến cả nhà họ Phương trở tay không kịp.
“Các người gì …”
“Duệ Duệ! Con của mẹ!”
Mẹ tôi vừa thấy tôi co rúm nằm trên sàn, mặt mũi bầm dập, nước mắt đã trào ra như suối.
“Chú thím… sao hai người lại tới…” – Phương Văn thấy là ba mẹ tôi, lập tức chột dạ, năng lắp bắp.
Mẹ tôi lao đến gỡ miếng băng dính trên miệng tôi, cởi trói cho tôi, nước mắt đầm đìa:
“Duệ Duệ, tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ không nên để con một mình đến nhà bọn họ!”
Tôi ôm chặt lấy mẹ, bao nhiêu ấm ức dồn nén bỗng vỡ òa, tôi bật khóc nức nở:
“Mẹ ơi!”
Từng giây từng phút trôi qua ở đây với tôi đều như địa ngục, tôi chỉ mong ba mẹ đến thật nhanh.
May mà tôi luôn có thói quen gọi điện báo ba mẹ mỗi khi đến nơi nào đó, nếu không họ đã không cảm thấy bất an và dẫn người tới kịp thời.
“Thì ra là thông gia à, hai bác tới khuya mà không báo trước, để chúng tôi còn chuẩn bị đón tiếp…” – Mẹ Phương Văn gượng gạo, một cách giả lả.
Nhưng ai cũng thấy rõ — bà ta lúc này đã chẳng còn nổi nữa rồi.
“Duệ Duệ, con khóc cái gì mà tội nghiệp , ba mẹ con lại tưởng nhà bác bắt nạt con đấy!”
Đến nước này rồi mà bà ta vẫn tưởng có thể lừa tôi?
“Thông gia à, con bé Duệ Duệ là tự mình đập vào tường đấy, tụi tôi không hề tay đâu!”
Sắc mặt ba tôi ngày càng tối sầm lại.
Tôi lau nước mắt, đỡ mẹ đứng dậy:
“Ba, tất cả những vết thương trên người con là do Phương Văn đánh.”
“Cả nhà họ còn muốn nhốt con lại, bắt có thai rồi mới cho cưới!”
“Còn muốn chiếm luôn hai mươi vạn hồi môn ba mẹ cho con!”
“Không phải đâu! Thông gia đừng nghe con bé Duệ Duệ linh tinh!” – mẹ Phương Văn lập tức thanh minh.
“Nó tát Phương Văn trước, thằng bé mới đánh lại thôi. Hai vợ chồng thì chuyện cãi nhau là bình thường! Mà tôi cũng đã mắng Phương Văn rồi mà!”
Phương Văn ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
Đến nước này rồi mà họ vẫn nghĩ nhà tôi tới để lý à?
Ba tôi tôi với vẻ mặt giận đến cực độ — nếu không phải đang sống trong xã hội pháp trị, chắc mấy người kia đã tiêu đời rồi.
Ba tôi gằn giọng, lạnh lùng :
“Ai là thông gia với các người? Các người đánh con tôi thành ra thế này, tôi còn có thể gả nó cho nhà các người sao?”
Lúc này, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều hàng xóm.
Nhà họ Phương định đóng cửa lại, bị người nhà tôi mang theo chặn ngay.
Mẹ Phương Văn bắt đầu mất mặt, vẫn cố cãi cố:
“Thông gia là không đúng rồi. Con ông con trai tôi mười năm, giờ nó cũng đã là bà ba mươi tuổi. Nếu không phải con trai tôi tốt bụng thì nó có ai thèm cưới!”
Ba tôi giận đến tím mặt:
“Con tôi có cưới hay không không tới lượt bà lo!”
“Cho dù nó không cưới , tôi cũng đủ sức nuôi nó cả đời!”
Tôi nghẹn ngào vì thương của ba mẹ dành cho tôi, đến lúc này, tôi không muốn phí lời với cái gia đình này nữa:
“Ba, không cần thêm gì nữa, ra tay đi!”
“Được.” – Ba tôi đáp gọn.
Nhà họ Phương bắt đầu hoảng loạn:
“Các người định gì? Bây giờ là xã hội pháp trị đấy nhé!”
Mẹ dìu tôi bước đến trước mặt Phương Văn.
Hắn vẫn còn lớn tiếng dọa nạt tôi:
“Trương Duệ, dám đánh tôi…”
Tôi dồn hết sức lực, tát cho hắn một cái thật mạnh:
“Đánh mày đó, thì sao!”
“Phương Văn, mày đúng là súc vật!”
“Tao cho mày biết, giữa chúng ta — chấm dứt!”
Tôi chưa từng nghĩ, chuyện giữa tôi và Phương Văn lại kết thúc theo cách như thế này.
Chỉ có thể rằng, con có phúc thì không bước vào nhà không có phúc.
Tôi quay sang ba mình:
“Ba, đập tan nhà họ đi!”
“Được! Phá nát cái nhà này cho tôi!” – Ba tôi với những người đi cùng.
Tôi không sợ họ gọi công an. Gọi đi, gọi rồi cũng chẳng ai có lợi đâu.
Lúc này, tôi chỉ muốn trút hết cơn giận này ra cho hả dạ!
Tiếng đồ đạc bị đập , tiếng gia đình họ Phương gào thét van xin, tiếng ba tôi cầm loa kể hết mọi chuyện bẩn thỉu của họ vang lên khắp nhà.
Tất cả hỗn loạn hòa vào nhau như một bản nhạc chua chát.
Còn kẻ ra mọi chuyện – Châu Đình – thì từ đầu tới cuối đều trốn biệt.
Ánh mắt ta tôi giờ đây chỉ toàn sự sợ hãi.
Cả nhà họ Phương không ai dám nhúc nhích, chỉ có Phương Văn là bị đánh đến mặt mày bầm tím, nằm bẹp dưới sàn nhà.
Trước khi rời đi, tôi vỗ nhẹ vào mặt ta:
“Phương Văn, tầm của cũng chỉ dừng lại ở tám vạn tám mà thôi.”
“Với lại, có bao giờ tự hỏi… có khi chính mới là người không sinh con đấy!”
9
Trên đường về, ba mẹ liên tục an ủi tôi, xót xa cho tôi không thôi.
Dù đã cho nhà họ Phương một bài học, ba mẹ vẫn thấy tức nghẹn trong lòng.
Ba tôi nhẹ nhàng hỏi dò, nét mặt tôi:
“Duệ Duệ à, con đừng để tâm lời bà già kia . Con giỏi giang thế này, sao mà không ai cưới chứ!”
“Dù con không lấy ai, ba mẹ vẫn nuôi con cả đời!”
Tôi vừa cảm vừa buồn , vội trấn an họ rằng tôi chưa bao giờ lo chuyện đó.
Thấy tôi thật sự ổn, ba mẹ mới bắt đầu tò mò hỏi chuyện tại sao tôi lại Phương Văn không thể có con.
Lúc đó, tôi mới kể cho họ nghe — trước đây có một cùng lớp tôi đột ngột qua đời vì bệnh, ra đi quá nhanh khiến tôi rơi vào cảm giác lo lắng và bất an.
Vì , tôi đã kéo Phương Văn đi khám tổng quát sức khỏe cùng mình.
Tôi cầm kết quả kiểm tra sức khỏe, cho thấy tinh trùng của ta yếu, rất khó có con.
Để không tổn thương lòng tự trọng của , tôi từng thử dò hỏi xem sau này có thể không sinh con không.
Anh ta đã đồng ý.
Nghĩ lại mới thấy, ta thật sự quá giỏi che giấu, chuyện gì cũng tỏ ra chiều theo tôi.
Cho đến khi mọi chuyện bùng nổ, tôi mới nhận ra — tôi chưa từng thực sự hiểu con người này!
Mẹ tôi “xì” một tiếng:
“Vừa hay, loại người như không xứng đáng có con!”
Về nhà, tôi nghỉ ngơi mấy ngày rồi tiếp tục lao vào công việc.
Trước đây tôi còn lo sau khi kết hôn sẽ khó cân bằng giữa công việc và gia đình.
Giờ thì không cần lo nữa, cảm giác lại nhẹ nhõm hẳn.
Thậm chí đề tài nghiên cứu mà tôi bế tắc bấy lâu cũng bắt đầu có tiến triển.
Tôi rất thích cảm giác này — tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình giỏi.
Không ngờ, một tháng sau, thân kiêm học cấp ba — Dư Tịnh — nhắn tin cho tôi.
Cô ấy Phương Văn đang bêu xấu tôi trên mạng.
Cô ấy biết rõ mọi chuyện giữa tôi và Phương Văn, phẫn nộ :
“Phương Văn đúng là không biết xấu hổ! Gã này quá giỏi đóng kịch, những người không biết sự thật đều tin lời hắn.”
Nếu không có Dư Tịnh nhắn tin, với cái thói quen chẳng bao giờ lên mạng xã hội của tôi, chắc tôi còn không hề hay biết.
Bảo sao dạo gần đây lãnh đạo còn nhắc tôi đừng chỉ chăm chăm vào công việc, mà cũng phải cảnh giác với tiểu nhân.
Tôi mở nền tảng mạng xã hội mà Dư Tịnh gửi, thấy Phương Văn đăng một video.
Nội dung là: mười năm, vừa tốt nghiệp tiến sĩ đã đá ta để theo trai giàu, leo lên xe sang.
Anh ta kể rằng trước đây vì phải chu cấp cho học hành nên chưa từng dám ăn một bữa ngon.
Đến ngày chia tay, mới “dám” nuông chiều bản thân một chút, đi ăn… một phần gà hầm nấm.
Kèm theo một bức ảnh ăn cơm, một đoạn nhạc buồn sướt mướt, khiến không ít cư dân mạng đổ xô vào đồng cảm.
Có học cấp ba nhận ra ta, còn tag cả tên tôi vào phần bình luận.
Anh ta không trả lời, chỉ âm thầm thả tim.
Nhiều người cho rằng ta là “chiến binh chân chính”, hôm sau đã có nhãn hàng mời ta livestream bán hàng.
Cứ như , dù không trực tiếp vu khống tôi, ta cố dẫn dắt dư luận, khiến cư dân mạng lần theo dấu vết để “đào” ra danh tính tôi.
Nhưng cũng có người bắt đầu nghi ngờ ta.
Dù sao cư dân mạng đã tra ra tôi học vấn rất cao, thường xuyên giành học bổng, tham gia nhiều cuộc thi và dự án.
Hoàn toàn không cần ai nuôi.
Họ cầu Phương Văn đưa ra sao kê chi tiêu.
Phương Văn lại bắt đầu lảng tránh, đã xoá tôi rồi nên không còn bản ghi nữa.
Cư dân mạng lại phản bác, cho dù xoá trong WeChat thì lịch sử chuyển tiền vẫn còn trong sao kê.
Phương Văn lại tiếp tục ngụy biện, đã đổi điện thoại nên không tra nữa.
Nhưng cư dân mạng vẫn không buông tha, giải thích rằng dù đổi máy thì dữ liệu vẫn có thể xem .
Cuối cùng, Phương Văn chuyển sang một lý do cảm tính:
“Đã chia tay rồi, tôi không muốn ảnh hưởng đến ấy nữa.”
Đám “chiến binh ” lại càng thương ta, quay sang công kích những người dám chất vấn.
Xe của ba mẹ tôi bị người ta cào xước, đơn vị công tác cũng cầu họ tạm thời nghỉ việc.
Còn tôi thì liên tục nhận các đơn tố cáo, khiếu nại gửi đến trường — tôi là người có đạo đức kém, không xứng đáng việc trong môi trường giáo dục.
May mắn là giáo sư hướng dẫn của tôi rất tin tưởng nhân cách của tôi, nên đã đứng ra dẹp hết mọi chuyện.
Nhưng ba mẹ tôi thì không như .
10
Cuộc sống của ba mẹ tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng,
Họ thường xuyên nhận những tin nhắn chửi rủa, thậm chí là tin nhắn đe doạ.
Gia đình Phương Văn không dám báo công an, lại giở trò sau lưng.
Còn loại như hắn ta, tôi có muốn báo công an thì cũng chẳng có bằng chứng cụ thể.
Hừ, chẳng phải hắn chỉ muốn dùng mạng xã hội để bạo lực mạng tôi sao?
Vậy thì hắn cũng phải chuẩn bị tinh thần hứng chịu cú phản đòn từ chính mạng xã hội đó.
Tôi lập tức đăng ký một tài khoản chính chủ, dùng tên thật để phản hồi lại.
Tôi không cần tự chứng minh điều gì — tôi chỉ cầu hắn đưa ra bằng chứng xem đã từng chi tiền cho tôi bao nhiêu.
Đồng thời, tôi tung luôn video hôm đến nhà họ ra ngoài.
Phương Văn dám dựng chuyện bôi nhọ tôi trên mạng, chắc chắn vì nghĩ tôi không có bằng chứng.
Dù ta không thể đưa ra sao kê, chuyện ai từng nuôi ai — ai mà cho rõ ?
Cuối cùng cũng chỉ là tranh cãi vài ngày, ta vẫn có thể tiếp tục livestream bán hàng, kiếm sống từ Internet.
Nhưng hắn đâu ngờ , tôi có bằng chứng trong tay.
Tôi đã cố mua một chiếc camera nhỏ để ghi lại mọi chuyện,
Vì muốn video chân thực hơn, tôi gắn nó ngay trước ngực.
Nghĩ lại đúng là mỉa mai.
Tôi cứ tưởng mười năm của mình với Phương Văn là chân thành,
Tưởng một người như ta, thì gia đình cũng sẽ tử tế.
Nên tôi mới muốn ghi lại khoảnh khắc lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng tương lai,
Rồi cắt ghép thành một video kỷ niệm.
Ai ngờ, mười năm qua chỉ là màn kịch của Phương Văn,
Tôi bị ta lừa gạt mà không hề hay biết!
Khi video đăng tải, dân mạng lập tức bùng nổ.
Bạn thấy sao?