Cuộc Hôn Nhân Cấm [...] – Chương 6

Quay lại chương 1:

Tôi chăm , không né tránh: “Em nghe , đã chờ em rất nhiều năm. Chuyện đó là sao?”

Vừa dứt lời, trán Cố Dã khẽ giật, mạch máu ở thái dương cũng nổi lên: “…Em nghe ai ?”

Tôi không giấu giếm: “Triệu Thư Đình.”

Nhà họ Triệu và nhà họ Cố vốn là chỗ quen biết lâu năm. Hơn nữa, Triệu Thư Đình lại luôn si mê Cố Dã, suốt ngày lượn lờ quanh . Nên chuyện ta biết chắc chắn không phải vô căn cứ.

Anh nhíu mày, rồi vươn tay đỡ lưng tôi, giọng trầm thấp: “Đừng nghĩ nhiều. Em với ta vốn không hợp, nhỡ đâu chỉ là ta bịa chuyện chọc tức em thì sao?”

Tôi hiểu rõ tính cách của Cố Dã. Một khi đã né tránh, nghĩa là chuyện này — không muốn nhắc đến nữa.

Nhưng tôi cũng không tin lời vu vơ của Triệu Thư Đình lại chỉ là “vô lỡ miệng”.

Không biết từ đâu, trong lòng tôi lại dấy lên một thứ gọi là… hiếu thắng.

Tôi , nghiêm túc : “Lâu rồi chúng ta chưa uống rượu cùng nhau nhỉ?”

Cố Dã sững lại, nheo mắt đầy cảnh giác: “Em đang mang thai, không uống rượu.”

Tôi mỉm : “Em không uống. Nhưng thì có thể mà.”

Anh bất lực bật , như thể đã đoán ý đồ của tôi, vẫn thuận theo: “Được thôi.”

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, giọng dịu dàng như nước: “Vợ mở lời rồi, nào dám không nghe.”

7

Tôi mang kho rượu quý của mình ra.

Mục đích thật sự lúc này là muốn chuốc say — rồi nhân lúc mất cảnh giác mà moi ra bí mật.

Người ta vẫn , rượu vào lời thật tuôn, tôi không tin Cố Dã uống say rồi vẫn còn giữ kín miệng.

Thấy tôi hết chai này đến chai khác bày ra, hơi nhướng mày: “Vợ đang tính chuốc say đấy à?”

Tôi cong môi : “Không sao?”

Anh cũng bật đầy chiều chuộng: “Được thôi, tới đi.”

Tôi rót rượu cho , còn Cố Dã thì rất nể mặt — tôi rót bao nhiêu, uống hết bấy nhiêu, không từ chối một lần.

Ly này nối tiếp ly kia…

Thời gian cứ thế trôi, sắc mặt của vẫn bình tĩnh đến khó tin, chẳng có lấy một chút dấu hiệu say xỉn.

Nhìn gương mặt tuấn tú chỉ hơi ửng đỏ kia, tôi bắt đầu hoảng.

Toàn bộ rượu quý tôi cất giữ đều sắp cạn, ta vẫn tỉnh bơ?

Nếu tửu lượng mạnh đến , thì đêm hôm đó giữa chúng tôi… chẳng lẽ là thật lòng?

Không phải vì có cảm với tôi nên mới…

Tôi chưa kịp nghĩ sâu thêm, thì Cố Dã đã bắt đầu… nhiều hẳn lên.

“Tô Dao, sao em lại để ý mấy lời Triệu Thư Đình như ? Chẳng lẽ em cũng giống ta, có ý đồ với ?”

“Nhiều lúc thật sự không hiểu nổi em. Em giống như ở lại bên chỉ vì liên hôn, cũng giống như… có cảm thật với …”

“Rốt cuộc, em là kiểu người nào?”

“Em có thể mang thai con của , thật sự rất vui. Anh thề sẽ chăm sóc hai mẹ con em cả đời…”

Tôi — người đàn ông vốn kiệm lời bỗng nhiên trở nên “mở lòng”, trong lòng liền thấy buồn .

Tôi cong môi, khẽ hỏi: “Anh hỏi em nhiều , em cũng muốn hỏi một câu: Anh có thích em không?”

Vừa , tôi vừa tiến sát lại gần.

Cố Dã chỉ lặng lẽ tôi, không đáp. Nhưng đột nhiên, vươn tay — dùng hai ngón tay thon dài… nhẹ nhàng kẹp lấy má tôi như bóp một con cá nóc.

Giọng trầm khàn: “Em thử hỏi lại lần nữa xem?”

Nghĩ đến mấy chai rượu quý bị uống sạch mà chẳng moi bí mật nào, tôi càng thấy bực.

Tinh thần “chiến đấu” nổi lên, tôi hừ lạnh một tiếng: “Vợ hỏi chồng một câu, có gì sai chứ?”

Đôi mắt Cố Dã chợt tối sầm.

Anh khẽ thở dài, rời mắt khỏi tôi, rồi xoay người bước thẳng vào phòng tắm.

Còn tôi lại đứng đó, một lần nữa… ngẩn ngơ.

8

“Phật tử của giới quyền quý Bắc Kinh?”

“Người đàn ông chung ấy?”

Rốt cuộc, đâu mới là con người thật của ?

Tiếng nước từ phòng tắm vang lên đều đều, tâm trạng tôi lại rối bời không kém gì lúc ấy.

Tôi ngồi trên sofa thêm một lúc, càng nghĩ càng thấy lòng không yên, cuối cùng đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.

Ánh mắt bất chợt dừng lại trên chiếc điện thoại của Cố Dã đặt trên bàn.

Có lẽ… bí mật của nằm ở đây.

Tôi biết rõ xem điện thoại người khác là vô cùng vô lễ. Nhưng cứ như bị ma xui quỷ khiến, tôi vẫn đưa tay ra — chạm vào chiếc điện thoại ấy.

Màn hình khóa bằng mật mã số.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...