Cuộc Hôn Nhân Cấm [...] – Chương 2

2

Sáng hôm sau, tôi lờ mờ mở mắt ra, đập ngay vào mắt là gương mặt điển trai phóng đại của người đàn ông ấy.

Não tôi trống rỗng vài giây, rồi ký ức về tối hôm qua lần lượt ùa về.

A a a a…

Nếu ấy biết chính tôi là người khiến giới, thì tiêu mất!

Tôi lặng lẽ nhớ lại những lời đồn khủng khiếp về Cố Dã ngoài kia, bất giác rùng mình một cái.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhẹ nhàng lăn xuống giường, gom đồ cần thiết rồi lặng lẽ chuồn lẹ.

Với thế lực của Cố Dã, việc tìm tôi chẳng có gì khó khăn, nên trước khi rời đi tôi đã để lại cho một mảnh giấy: “Hẹn gặp lại sau hai tháng.”

Làm xong mọi chuyện, tôi vẫn thấy chưa an tâm, liền block toàn bộ liên lạc của .

Hai tháng chắc đủ để nguôi giận rồi nhỉ.

Nhân lúc này, tôi cũng tìm một công việc nghiêm túc, quyết tâm tập trung vào sự nghiệp.

Dù sao thì, phụ nữ thành công là phụ nữ dựa vào chính mình.

Dù đã quyết tâm rời xa Cố Dã, suốt hai tháng không gặp, tôi vẫn… khá nhớ .

Tôi là kiểu người , nên đúng hai tháng sau, tôi lập tức gỡ khỏi danh sách chặn.

Và rồi tôi mới phát hiện — suốt thời gian qua hình như vẫn luôn nhắn tin cho tôi.

Vừa mới bỏ chặn, hàng loạt tin nhắn mới liền dồn dập gửi tới:

“Tô Dao, rốt cuộc em đã đi đâu?”

“Tô Dao, em có dám ra đây rõ ràng với không?”

“Tô Dao, mau trả lời !”

Nhìn những tin nhắn liên tục gửi đến, thật lòng mà , tôi khá sốc.

Tôi cứ nghĩ, đối với , tôi chỉ là một người có cũng , không có cũng chẳng sao. Tôi rời đi, lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm mới đúng. Nào ngờ tôi vừa biến mất, lại sốt sắng đi tìm tôi như .

Nhìn những dòng tin nhắn gửi, tôi cũng gõ vài chữ, gửi lại ba dấu hỏi: “???”

Anh bên kia lập tức trả lời: “Cuối cùng cũng không nỡ block nữa à?”

Nhìn mấy chữ gửi, tôi mím môi, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào chủ đề: “Mai gặp ở cục dân chính!”

Chỉ có nhanh chóng ly hôn, tôi mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cái mối nguy hiểm này.

Nếu không, lỡ một ngày nào đó bỗng nhớ ra chính tôi là người khiến giới… e rằng kết cục của tôi sẽ chẳng dễ chịu gì.

3

Hôm sau, tôi cố ăn diện kỹ càng, đến sớm đứng chờ trước cửa cục dân chính.

Rất nhanh sau đó, một chiếc Maybach màu đen dừng lại ngay trước mặt tôi. Cửa xe mở ra, là gương mặt quen thuộc, lạnh lùng của .

Vừa thấy tôi, bước chân lập tức nhanh hơn.

Hàng lông mày đẹp cau chặt lại: “Dạo này em rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao tìm mãi không ra? Em cố trốn đúng không?”

Nghe , lòng tôi bỗng chùng xuống.

Trong suốt khoảng thời gian tôi rời đi… thật sự đã luôn đi tìm tôi sao?

Tôi siết chặt ngón tay, không để mình nghĩ ngợi lung tung nữa: “Chúng ta vào thôi. Ký đơn ly hôn trước đã.”

Dù gì thì… chúng tôi cũng đã tổ chức cả buổi “nhậu chia tay” rồi.

Cố Dã mím môi, vừa định mở miệng gì đó—

Thì bất ngờ, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt dữ dội, ngay giây tiếp theo, tôi nôn thẳng ngay trước mặt .

Và sau khi nôn xong… tôi cứng đờ người.

Nghĩ lại thì, tháng này hình như… tôi chưa có kinh…

Một suy nghĩ kinh hoàng lướt qua trong đầu tôi.

Nếu điều đó là thật, thì tội của tôi đâu chỉ là khiến giới — mà còn khiến … có con? Vậy thì chết chắc rồi chứ còn gì nữa!

Tôi cuống cuồng giải thích: “Tối qua em uống nhiều quá thôi…”

Anh lại nắm lấy tay tôi, nghiêm giọng: “Tình trạng em thế này rất có thể là mang thai rồi.”

Tôi hoảng hốt xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không… Chắc chắn không phải!”

Nhưng chẳng thèm để tâm đến lời tôi, dứt khoát kéo tôi thẳng đến khoa phụ sản.

4

Đến bệnh viện, Cố Dã đích thân đi cùng tôi đủ loại kiểm tra.

Lúc ấy, mặc một bộ vest đen, vẻ mặt bình tĩnh, từng cử chỉ đều khiến tôi càng thêm bất an.

Tôi dè dặt mở lời: “Thật ra em không sao đâu, hay cứ về trước đi?”

Anh cau mày, không đáp lại, nắm tay tôi kéo thẳng vào phòng khám. “Bác sĩ, vợ tôi thế này… có phải là đang mang thai không?”

Tim tôi thót lại, cũng vô thức sang bác sĩ, lòng tràn đầy hy vọng… và lo sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...