14
Tôi bất lực nhắm mắt lại một chút.
“Dù chuyện này đáng ra không nên để em trước, mà…”
“Những gì với em tối qua… em rất thích.”
“Hoàn toàn không ghét chút nào.”
Nói xong, mặt tôi cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
“Thật… thật sao?”
Ánh mắt Lục Hằng đầy vẻ không dám tin.
“Chúng ta là vợ chồng.Những chuyện đó, nên thường xuyên.”
“Anh không cần phải kiềm chế. Nhịn như , không tốt cho , cũng không tốt cho em.”
“Em sẽ nghĩ rằng bản thân không có sức hút. Hoặc là rất ghét em.”
Lục Hằng ngơ ngác tôi.
Giống như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
“Nhưng… Tiểu Nguyện, chẳng phải em em thích kiểu lạnh lùng cấm dục sao?”
“Để có cảm của em, từ trước đến nay, luôn cố gắng giữ vẻ ngoài lạnh lùng.”
“Khi đi xem mắt và tiếp với em, luôn giữ khuôn phép, lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí còn không dám chạm vào em.”
“Sau đó, em nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của . Anh đã nghĩ rằng… có lẽ là nhờ hình tượng mà đang tạo dựng.”
“Anh tin rằng em thực sự thích kiểu đàn ông như , nên mới đồng ý kết hôn với .”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Em đồng ý kết hôn với không phải vì vẻ ngoài lạnh lùng đó.”
“Mà vì sự chu đáo, dịu dàng và tận tâm của .”
“Vì khiến em cảm thấy tôn trọng và đối xử nghiêm túc.”
“Điều em thích, chưa bao giờ là cái hình tượng cao ngạo, cấm dục kia.”
Lục Hằng im lặng.
Cả thế giới quan của ấy dường như đang sụp đổ.
“Anh nghĩ xem, có người vợ nào lại mong muốn chồng tôi không chạm vào tôi không?”
“Tất nhiên là muốn giống như tối qua— nhiệt , mạnh mẽ, hoàn toàn không kiềm chế.”
Lục Hằng nuốt nước bọt.
“Thật… thật sao?”
“Ừ.”
“Vậy… có thể còn hơn cả tối qua không?”
Mặt tôi đỏ bừng.
“Nếu muốn, cũng có thể.”
【A a a a a ngọt quá đi mất!】
【Nam chính đã nhất kiến chung từ năm 17 tuổi! Bây giờ ước mơ thành sự thật rồi, chắc đến méo miệng luôn ấy!】
【Cuối cùng hai người cũng chịu rõ với nhau rồi! Vỗ tay! Tiếp theo xin hãy liên tục cập nhật thêm các màn “nấu cơm” đi!】
【Nhân lúc còn nóng, tiếp tục đi! Mau!】
Tôi bỏ qua những dòng bình luận điên cuồng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Nhưng mà… em từng rằng em thích kiểu lạnh lùng, cấm dục từ khi nào?”
“Cái thông tin lỗi thời này, nghe từ đâu ?”
15
Lục Hằng , nghe từ Vương Lộ.
Mà Vương Lộ, chính là thân ba năm cấp ba của tôi.
Hóa ra, tôi và Lục Hằng thực sự từng học cùng một trường cấp ba.
Chỉ là—
Anh ấy lúc đó, hoàn toàn khác bây giờ.
Khi ấy, Lục Hằng cao 1m88, nặng 140kg—
Một đại béo chính hiệu.
Do bố mẹ bận rộn sự nghiệp, Lục Hằng từ nhỏ ông bà nội nuôi dưỡng.
Vì cưng chiều, cộng thêm điều kiện gia đình tốt, ông bà ngày nào cũng bồi bổ sơn hào hải vị, không quên cho uống đủ loại thực phẩm chức năng.
Kết quả là—
Sau khi dậy thì, cân nặng của ấy tăng vọt.
Năm đó, tôi vừa vào lớp 10, còn Lục Hằng đã học lớp 12.
Bình thường, hai đứa không hề có bất cứ mối liên hệ nào.
Nhưng rồi—
Anh ấy cờ thấy tôi, và ngay lập tức trúng “tiếng sét ái .”
Theo lời ấy kể lại—
Hôm đó, tôi chọn đại diện học sinh mới, đứng trên bục phát biểu.
Khuôn mặt thanh tú, tinh thần tràn đầy khí chất, bài diễn văn tự tin, lấp lánh ánh sáng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã chiếm trọn trái tim của cậu thiếu niên mập mạp kia.
Phải thừa nhận, hồi cấp ba, tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi.
Vừa xinh đẹp, vừa là học bá, nên cả nam sinh lẫn nữ sinh đều rất thích.
Còn Lục Hằng, vì ngoại hình quá khổ, không có mấy ai ý đến ấy.
Học lực cũng chỉ ở mức trung bình, tính cách hơi tự ti, nên trong trường không có nhiều sự tồn tại.
Dĩ nhiên, tôi cũng chưa từng để ý đến một nhân vật như .
Lục Hằng chỉ dám âm thầm theo dõi tôi từ xa, không đủ tự tin để đến gần.
Khi ấy, ấy cực kỳ mặc cảm về bản thân.
Sau này—
Anh ấy quyết tâm giảm cân, nỗ lực học tập để trở nên ưu tú hơn.
Nhưng đúng lúc đó—
Bố mẹ ấy lại đột ngột đưa ra nước ngoài du học.
Từ đó, duyên phận giữa tôi và ấy coi như chấm dứt.
Nhưng những năm tháng du học ở nước ngoài, Lục Hằng đã vô cùng chăm chỉ.
Không chỉ giảm sạch mỡ thừa, mà còn liên tục giành học bổng xuất sắc mỗi năm.
Sau khi hoàn thành việc học, trở về nước, tiếp quản công ty gia đình.
Chỉ mất ba năm, đã leo lên vị trí người cầm quyền của cả tập đoàn.
Từ đó, cuộc đời chính thức bước lên đỉnh cao.
Nhưng trong tim , vẫn luôn có một vị trí dành riêng cho tôi.
Sau khi sự nghiệp ổn định, bắt đầu tìm kiếm tin tức về tôi thông qua một số học cũ.
Biết tôi vẫn còn độc thân, hơn nữa mẹ tôi đang tích cực sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi—
Anh liền tìm cách gửi ảnh của tôi cho bà.
Với ngoại hình, điều kiện và năng lực đỉnh cao của Lục Hằng,
Mẹ tôi dĩ nhiên hài lòng ngay lập tức.
Vậy nên, mới có cuộc xem mắt giữa hai bọn tôi.
Nghe xong những gì kể, tôi vừa bất ngờ, vừa có chút cảm .
Hóa ra, trong những năm tháng cấp ba chìm trong áp lực học tập, chỉ biết lao đầu về phía trước—
Vẫn có một người âm thầm dõi theo, âm thầm thích tôi.
Vì tôi, ấy đã nỗ lực, chăm chỉ, trở nên ưu tú.
Để rồi cuối cùng, đứng trước mặt tôi.
Dù tôi chẳng phải nhân trung long phượng,
Nhưng của đã khiến tôi trở thành báu vật.
Từ lâu, tôi đã gặp người tốt nhất dành cho tôi.
16
Từ sau khi bản tính thật của Lục Hằng lộ ra—
Cuộc sống vợ chồng của bọn tôi bước sang giai đoạn hoàn toàn không biết xấu hổ.
Ví dụ như…
Tối hôm đó, tôi đang tắm dở, mới nhận ra tôi quên lấy đồ ngủ.
Thế là tôi gọi ra ngoài—
“Lục Hằng, lấy hộ em bộ đồ ngủ!”
Chuyện này tôi nhớ lại hồi mới kết hôn—
Cũng từng dùng chiêu này để thử quyến rũ .
Nhưng hồi đó, ấy giữ tôi như một kẻ tu hành khắc kỷ.
Cửa phòng tắm chỉ mở hé một khe nhỏ, ném vội bộ quần áo lên bồn rửa mặt, rồi lập tức đóng cửa chạy mất.
Toàn bộ quá trình không đến ba giây.
Mở cửa: một giây.
Đặt quần áo: một giây.
Đóng cửa: một giây.
Hoàn thành một cách gọn gàng.
Dường như chỉ cần dừng lại lâu hơn một giây, sẽ phản bội hình tượng cao lãnh của bản thân.
Nhưng bây giờ… đã khác hẳn.
tôi nhờ lấy đồ ngủ.
Anh lấy cho tôi một bộ…
Nội y ren gợi cảm, hở nhiều hơn che.
“Em cần là đồ ngủ! Không phải cái này!”
tôi quấn khăn tắm, cầm bộ nội y mỏng tang lên, phẫn nộ kháng nghị.
“Đây chẳng phải là đồ ngủ sao?”
Lục Hằng tiến sát lại gần, vô cùng vô tội.
Giây tiếp theo, giật lại món đồ từ tay tôi, giọng điệu trầm thấp đầy ý tứ.
“Nếu vợ không tiện mặc, có thể giúp em.”
“Không cần!”
Tôi lập tức lùi lại.
Dĩ nhiên tôi biết đang định giở trò gì.
Từ sau khi hiểu lầm giữa hai bọn tôi hóa giải,
Lục Hằng ngày càng khiến tôi mở rộng ba chữ “tam quan” mỗi ngày.
Nội y gợi cảm, đồ chơi, đạo cụ…
Cái gì thấy rồi, cái gì chưa thấy, đều mua đủ cả.
“Không mặc cũng .”
Tôi còn tưởng sẽ đi lấy bộ khác cho tôi.
Nhưng ai ngờ, ném luôn món đồ trong tay qua một bên—
Rồi lập tức đè tôi xuống.
“Dù sao nữa lát nữa cũng phải cởi ra thôi.”
“Vậy nghe vợ đi, không mặc nữa.”
Một hồi “hành hạ” sau.
tôi bị vắt kiệt sức, cả người mềm nhũn, ướt đẫm mồ hôi.
Mệt đến mức chỉ có thể nằm bẹp trên vai thở dốc.
Tôi uất ức trách :
“Tất cả là tại ! Em tắm sạch sẽ xong rồi, giờ lại bẩn mất rồi!”
“Là lỗi của .”
Anh trầm giọng trả lời.
“Vậy để giúp vợ tắm lại một lần nữa.”
“Không muốn!”
tôi đâu có ngu đến mức bị lừa hai lần trong một ngày!
“Muốn.”
“Anh đã phạm lỗi, phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lục Hằng không cho tôi cơ hội từ chối.
Lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, đã là hai tiếng sau.
Dòng bình luận lại bùng nổ.
【Vừa rồi lại xảy ra chuyện gì ?! Lại tắt đèn nữa à?!】
【Nữ chính đúng là quá vô tâm! Không nhớ ai đã giúp ấy thành công ngủ với nam chính à?!】
【Uống nước không quên người đào giếng! Con nhóc này, qua cầu rút ván đấy hả?!】
Tôi: ……
Có khổ mà không .
tôi nào có sức để tắt đèn!
Là do tên nhóc Lục Hằng kia ép tôi vào tường, vô đụng trúng công tắc mà thôi!
Sau đó, tôi bị Lục Hằng bế về phòng.
Anh tôi, gương mặt tuấn, chỉn chu, trong ánh mắt lại mang theo sự dè dặt cùng chờ mong.
“Nhưng mà vợ ơi…”
“Chúng ta mới cưới một tháng mà chưa “nấu cơm” lần nào, không phải nên bù đắp lại cho đủ sao?”
Tôii: ……
【Nam chính chính là thần của chúng tôi!】
【Đầu bếp vĩ đại, xin nhận của tôi một lạy!】
【Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần! Không tắt đèn! Không tắt đèn! Không tắt đèn!】
Mặc kệ sự náo loạn của bình luận,tôi bình thản nhắm mắt lại.
Ừm.
Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ.
《Toàn văn hoàn》
Bạn thấy sao?