Cuộc Hôn Nhân Bất [...] – Chương 2

3

Chúng tôi một trước một sau bước vào phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên vào phòng tôi.

Con rắn nhỏ đặt trong hộp giữ nhiệt ở góc tường, bên trên phủ một lớp vải bông.

Rắn thường sợ ánh sáng.

Tôi đi kéo rèm cửa sổ lại.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Yên tĩnh đến mức,

Tôi có thể nghe rõ hơi thở kìm nén của Phó Tự Ngôn.

“Có cần bật đèn không?”

Anh bất ngờ hỏi, ngón tay vô thức vuốt nhẹ chiếc áo vest trong tay.

“Bật đi.”

“Bật đèn thì sẽ rõ hơn một chút.”

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên.

Tôi ngẩng đầu,

Chạm phải ánh mắt hơi trầm của .

Giống như lớp vỏ dịu dàng trên bề mặt vừa rạn ra, để lộ ra khao khát bị đè nén bên trong.

Giọng trầm thấp, từng bước tiến lại gần.

“A Lê, ngày này… đã chờ rất lâu rồi.”

Tôi chớp mắt.

Thì ra…

Anh mong thấy con rắn như sao?

Ánh mắt đó nóng bỏng đến mức,

Mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên.

Tôi cứng người quay đi.

Khi căng thẳng, con người thường sẽ hành bối rối.

Phó Tự Ngôn nghiêng người lại gần,

Như thể không thể kiềm chế thêm nữa.

“A Lê, thích…”

“Tèn ten ten~ Bé cưng của em đây!”

Tôi huy toàn bộ năng lượng, người hướng nội giả vờ hướng ngoại, hào hứng vén tấm vải trên hộp giữ nhiệt.

Cổ họng chuyển , ánh mắt thoáng qua một tia ngơ ngác.

Sau đó nhanh chóng nhận ra.

Anh dùng áo vest trong tay che phần trước quần tây.

Hành kín đáo, tôi chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Chỉ tưởng là do con rắn của mình không đủ đẹp.

“Làm thất vọng rồi à?”

Phó Tự Ngôn hít một hơi thật sâu,

Lập tức nở nụ dịu dàng hoàn hảo.

“Không thất vọng.”

“Nó… đúng như tưởng tượng, rất đáng .”

Miệng thì về con rắn, mắt lại tôi chằm chằm.

Nói đến rắn, tôi như mở nút, thao thao bất tuyệt, càng càng hăng.

“Nó tên là Vòng Tay Nhỏ.”

“Ba tuổi rồi.”

“Rất thích ăn thịt gà…”

Phó Tự Ngôn lắng nghe rất kiên nhẫn.

Đôi mắt hoa đào của , tôi chăm .

Dịu dàng, mê hoặc.

Khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi trước khi lấy .

4

Phó Tự Ngôn cưới tôi là do bị bố tôi ép.

Ba năm trước, lúc mới khởi nghiệp còn thiếu vốn, bố tôi đã tìm đến đúng lúc:

“Tiền có thể đưa, điều kiện là cậu phải cưới con tôi.”

Một sự uy hiếp trắng trợn.

Giống y như mấy trò “bảng vàng bắt rể” thời cổ đại.

Lúc đó Phó Tự Ngôn đang cần tiền gấp, nên gật đầu ký giấy ngay.

Hôm đi đăng ký kết hôn, tôi cúi đầu suốt cả quá trình, chỉ sợ thấy sự chán ghét trong mắt .

Dù sao thì, ai lại muốn lấy một con nuôi bị ép gả vào chứ?

Phó Tự Ngôn đẹp trai thế, năng lực lại giỏi.

Nếu còn là người tốt nữa,

một cuộc hôn nhân hoàn hảo thế này,

bố tôi chắc chắn đã để con ruột là Triệu Sơ Tình gả cho rồi.

Sao có thể đến lượt tôi – một đứa con nuôi?

Tôi kết hôn trong lo âu thấp thỏm.

Không ngờ Phó Tự Ngôn lại dịu dàng ngoài dự đoán.

Mỗi lần chuyện với tôi, trên mặt luôn mang theo nụ .

Từng hành đều tỉ mỉ, chu đáo, biết tiến biết lui.

Bố rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại giao một cuộc hôn nhân tốt như cho tôi?

Nghĩ kỹ lại, chắc là vì chị Triệu Sơ Tình không nghe lời bố, một mực ra nước ngoài du học,

hai năm rồi còn chưa về nước lấy một lần.

Có lẽ… bố vốn chẳng thuyết phục nổi chị ấy.

5

Sau khi cùng tôi xem xong con rắn nhỏ,

Phó Tự Ngôn vẫn muốn đi tắm.

Trước khi rời đi,

tôi gọi lại:

“Đợi chút…” Tôi lấy hết can đảm, “Anh có nhận ra hôm nay em có gì khác không?”

Phó Tự Ngôn hơi sững người, ra vẻ khó xử.

“Không nhận ra.”

Tôi hơi thất vọng, thở dài.

“Vậy à…”

“Nhưng mà…” Anh bất ngờ nghiêng người lại gần, trong mắt ánh lên ý .

“Hôm nay, hình như em chuyện nhiều hơn một chút.”

Anh tôi nghiêm túc.

“Nói nhiều thêm nữa cũng , thích nghe.”

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, tôi ôm tai đỏ bừng ngồi xổm bên cạnh hộp giữ nhiệt.

Con rắn nhỏ nghiêng đầu tôi, lè lưỡi ra liên tục.

“Vòng Tay Nhỏ à…” Tôi chọc nhẹ vào đầu màu hồng của nó, “Anh ấy khen em đó.”

Tôi không giấu nổi niềm vui.

“Chúng ta giao tiếp rất tốt luôn!”

Đã bước bước đầu tiên.

Bữa tiệc công khai tháng sau, chắc sẽ ổn thôi nhỉ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...