Hôm sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị giấy tờ đầy đủ, đến thẳng cục dân chính.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy ta đâu.
Gọi điện thoại—
Anh ta bắt máy, giọng ngái ngủ: “Xin lỗi, ngủ quên mất.”
Tôi: “…”
Nhìn đồng hồ—
Gần 12 giờ trưa rồi!
Tên này ngủ kiểu gì thế?!
Tôi nghiến răng: “Vậy mau đến đây, chúng ta đợi đến chiều.”
Anh ta thoải mái đáp: “Được thôi, tiện thể cùng ăn bữa cơm chia tay luôn.”
Nhưng khi món ăn bày lên bàn, tôi lạnh lùng :
“Cơm chia tay kiểu gì mà trông như bữa tiệc cầu hôn ?”
Cố Thiên Châu mỉm , sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống, rút ra một chiếc nhẫn, giọng chân thành:
“Thẩm Niệm, lần này, cầu hôn em một cách nghiêm túc. Hãy quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Được không?”
Tôi nghiêng đầu ta, không lập tức trả lời:
“Tôi hỏi vài câu, phải trả lời thật lòng.”
Anh ta gật đầu.
“Chi phí phẫu thuật và viện phí của đứa bé kia là trả?”
Anh ta gật đầu.
Tôi hừ lạnh: “Chỉ giỏi màu! Tôi cũng định giúp, lại nhanh tay hơn tôi.”
Không sao, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện bao trọn toàn bộ học phí và sinh hoạt phí của đứa trẻ đó!
Tôi phải thắng ta!
“Vậy hợp đồng hợp tác với công ty tôi, có phải vì tôi không?”
Cố Thiên Châu lắc đầu:
“Lúc đầu không biết em là Tổng giám đốc công ty này. Anh chọn hợp tác vì thấy có tiềm năng.”
Câu này tôi thích nghe.
Nhưng chưa vội chấp nhận.
“Cố Thiên Châu, tôi từng với ba tôi—khi một người, không nên dối. Nói dối một lần, sẽ phải dối thêm nhiều lần để che giấu.
Tình phải dựa trên sự chân thành.
Anh ấy im lặng.
Rất lâu sau, ấy nhẹ giọng :
“Niệm Niệm, xin lỗi.”
Tôi thở dài, dịu dàng ấy:
“Không, em cũng xin lỗi .”
10
Hôm sau, Cố Thiên Châu gõ cửa nhà tôi.
Tôi mở cửa với mái tóc rối như tổ quạ, mặt nhăn nhó: “Có chuyện gì?”
Anh ta thản nhiên đáp: “Nhà mất điện rồi, có thể mượn phòng tắm của em không?”
Tôi khoanh tay trước ngực, híp mắt trêu chọc:
“Ôi chao, chẳng phải ngày nào cũng đi công nhân công trường sao? Sao ngay cả cầu dao điện cũng không sửa ? Có khi nào chỉ ‘giả vờ’ công nhân không?”
Anh ta không hề tức giận, chỉ dùng đôi mắt đào hoa long lanh tôi đầy đáng thương.
Bị ánh mắt đó chằm chằm, tôi có chút không chịu nổi.
Tôi cố gắng giữ vững khí thế, trừng mắt: “Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à?”
Anh ta gật đầu rất thành thật: “Ừ, chưa thấy.”
Tôi lập tức giơ tay đóng cửa.
Nhưng ta đã nhanh chóng dùng chân chặn lại, giọng trầm ấm:
“Niệm Niệm, em thực sự không định tha thứ cho sao? Anh thừa nhận sai rồi, không nên lừa em.”
Rồi ấy kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.
Sau khi nghe xong, tôi khẽ thở dài.
Anh ấy rằng khi còn du học, vì sống giản dị và không phô trương, ta đã bỏ ta.
Nhưng sau khi biết thân phận thật của , ta lại quay lại muốn nối lại xưa.
Từ đó, trở nên đề phòng với tất cả mọi người.
Tôi im lặng.
Thật ra, tôi cũng không có tư cách đứng ở lập trường đạo đức để chỉ trích ấy.
Vì tôi cũng đã dối ấy.
Một người là con của trùm thủy sản, lại giả vờ người bán cá.
Một người là thiếu gia của gia tộc giàu có, lại giả vờ công nhân công trường.
Vậy thì…
Niềm tin cơ bản giữa người với người ở đâu?!
Tôi chần chừ: “Nhưng mà…”
Cố Thiên Châu nắm lấy tay tôi, giọng dịu dàng như kẹo mật:
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ thành thật với nhau, không còn lừa dối. Được không? Hãy cho nhau một cơ hội.”
“Chỉ cần em đồng ý, sẽ lập tức tặng Thủy Cảnh Đồ cho ba vợ.”
Tôi: “…”
Tên này… Đúng là biết đánh trúng điểm yếu của tôi.
Còn vài ngày nữa là sinh nhật ba tôi.
Nếu không có món quà này, ông chắc chắn sẽ giận dỗi.
Cuối cùng, tôi gật đầu đầy bất đắc dĩ.
Cố Thiên Châu bật nhẹ nhõm.
Sau khi cả hai đã bị lột sạch vỏ bọc, chúng tôi không cần giả vờ nữa.
Bình thường, Cố Thiên Châu luôn dậy từ năm giờ sáng, sáu giờ đã rời nhà đi “ công trường”.
Nhưng hôm nay, đã chín giờ sáng, ta vẫn còn lười biếng nằm trên giường, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi.
Tôi nhéo ta: “Mặt trời lên cao rồi, không đi sao?”
Anh ta dụi đầu vào cổ tôi, giọng lười biếng: “Ngủ thêm chút nữa thôi mà.”
Tôi khẩy: “Trước đây lúc giả vờ nghèo, dậy còn sớm hơn cả gà trống đấy.”
Nghe , ta vội vàng bật dậy, mắt đầy uất ức: “Vợ ơi, em vẫn chưa tha thứ cho à?”
Tôi thở dài:
“Haizz, thôi đi, em cũng đâu có thật với chuyện em là thiên kim tiểu thư, sáng nào cũng ra chợ cá đâu.”
Anh ta ôm tôi một cái rồi nhanh chóng chuồn khỏi giường trước khi tôi kịp ta.
Tôi lườm ta, lớn tiếng : “Ai cần nuôi? Tôi có công ty riêng, ba tôi còn là trùm thủy sản!”
Anh ta quay đầu lại, nhếch mép : “Nhưng vẫn muốn nuôi em.”
Sau khi ăn sáng xong, hai chúng tôi cùng xuống gara.
Anh ta lái Aston Martin, tôi lái McLaren.
Hai chiếc siêu xe vừa khởi , tiếng cơ vang lên trầm thấp đầy mê hoặc.
“Bà xã, không đua xe đâu đấy.”
Tôi liếc ta một cái: “Thế hồi đạp xe đua với xe điện của tôi thì lại không sao à?”
Đến công ty, tôi vừa vào văn phòng thì nhận điện thoại từ ba tôi.
“Con , mai là sinh nhật ba, nhớ về nhé. Đúng rồi, nhớ dẫn theo chồng con.”
Tôi im lặng.
Ba tôi lại thêm: “Không sao, dù thằng bé có nghèo cũng không sao cả. Quan trọng là nhân phẩm tốt.”
Tôi: “Ba, thực ra con có chuyện muốn …”
“Chuyện gì?”
Tôi chưa kịp mở lời, trợ lý đã gõ cửa: “Tổng giám đốc Thẩm, bên ngoài có một người tên Cố Thiên Châu đến tìm chị. Anh ta không hẹn trước.”
Ba tôi nghe thấy, liền bảo: “Thôi con cứ lo công việc trước đi.”
Tôi dặn trợ lý: “Cho ta vào.”
Cố Thiên Châu bước vào với một bó hoa hồng xanh, ánh mắt chứa đầy ý .
Anh ta trêu chọc: “Thì ra vợ ngày nào cũng bán cá trong văn phòng sang trọng thế này à? Đúng là môi trường không tệ.”
Tôi bĩu môi: “Cũng không so với văn phòng của .”
Anh ta quan sát tôi, rồi liếc xuống tay tôi:
“Chiếc vòng này đẹp đấy, là phiên bản giới hạn đúng không?”
Tôi ta đầy ngờ vực: “Anh vừa mua chiếc đồng hồ mới đúng không? Không dưới vài triệu tệ nhỉ?”
Trợ lý của tôi đứng bên cạnh, bị hai chúng tôi cho chói mù mắt.
Tôi gấp tài liệu lại, ngước lên hỏi: “Anh đến đây gì? Giờ hành chính không lo đi sao?”
Anh ta không gì, chỉ chống tay lên bàn, lặng lẽ tôi.
Tôi nhíu mày: “Nhìn gì?”
Anh ta nhẹ, giọng trầm ấm: “Vợ khi việc trông thật quyến rũ.”
Tôi đáp trả: “Còn khi ‘bê gạch’ thì cực kỳ hấp dẫn.”
Anh ta bật : “Xem ra chúng ta không thể quên chuyện này rồi. Nhưng mà, thật sự có công trường đấy. Anh đến đó cũng là để việc.”
Hôm sinh nhật ba tôi.
Tôi dẫn theo Cố Thiên Châu đến dự tiệc.
Khi ấy đưa bức Thủy Cảnh Đồ cho ba tôi, ông vui vẻ nhận lấy, híp mắt:
“Con ba giỏi thật!”
Tôi cắn môi, nhỏ giọng:
“Ba ơi, thực ra bức tranh này không phải con mua… Là con rể ba bỏ ra hai trăm triệu để mua đó.”
Ba tôi tròn mắt, sững sờ: “Ba không nghe lầm chứ? Nó bỏ ra hai trăm triệu? Một thằng nhóc công nhân lấy đâu ra lắm tiền thế?!”
Tôi thở dài: “Ba à, vì nó ‘bê gạch’ là gạch vàng đấy.”
Ba tôi: “…”
Sau khi biết lý do cả hai chúng tôi che giấu thân phận, ba tôi vỗ vai Cố Thiên Châu, dạy dỗ:
“Con rể à, đàn ông chúng ta phải sống ngay thẳng. Sau này không lừa dối vợ nữa! Hứa với ba đi—nếu con còn lừa nó nữa, sinh con ra sẽ không có… lỗ đít!”
Tôi: “…”
Cố Thiên Châu: “…”
Ba vợ, ba chơi ác quá rồi đấy!
Phiên Ngoại
Sau khi tôi và Cố Thiên Châu bị lột sạch vỏ bọc, cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Nhưng mỗi khi nhớ lại những tháng ngày giả nghèo của cả hai, chúng tôi vẫn không nhịn mà lấy chuyện đó ra trêu chọc nhau.
Ví dụ như buổi sáng khi tôi chuẩn bị đi , Cố Thiên Châu sẽ híp mắt, trêu chọc tôi:
“Bà xã, hôm nay em lại đi chợ bán cá đấy à?”
Tôi liếc ta một cái đầy khinh bỉ:
“Còn ? Hôm nay lại đi công trường bê gạch vàng đấy hả?”
Anh ta lớn, rồi nghiêm túc :
“Chiều nay có hẹn uống trà với Lâm Húc Húc.”
Tôi hờ hững đáp:
“Ừ, tối nay em cũng có cuộc họp trực tuyến.”
Hai chúng tôi nhau, rồi đồng loạt bật .
Tại quán cà phê.
Lâm Húc Húc ngồi đối diện tôi, chăm lắng nghe tôi kể hết toàn bộ câu chuyện, rồi vỗ bàn sảng khoái:
“Chỉ có thế thôi à?”
Tôi nhếch mép, giơ tay:
“Đúng , trả tiền đi.”
Ba tôi gật đầu tán thưởng, vỗ vỗ vai tôi:
“Câu chuyện có đáng giá hay không không quan trọng, quan trọng là giá trị của người kể chuyện!”
Tôi rạng rỡ thân chuyên đi hóng drama, ánh mắt đầy gian xảo.
Ba năm sau.
Tôi sinh một cặp song sinh long phụng—một bé trai và một bé .
Từ nhỏ, tôi và Cố Thiên Châu luôn dạy dỗ con cái rằng phải thật, không dối, không lừa gạt người khác.
Bởi vì người dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim!
Một ngày nọ, con trai tôi khóc sướt mướt, chạy đến trước mặt tôi và Cố Thiên Châu, nước mắt giàn giụa:
“Ba mẹ ơi, con tiêu rồi! Con phải nuốt một nghìn cây kim mất!”
Tôi giật mình: “Sao con?”
Bé nhà tôi bước ra từ phía sau, giọng trong trẻo đầy “phản bội”:
“Anh con dối mà ấy thích, rằng ông nội là người bán cá, mẹ cũng bán cá, còn ba thì đi bê gạch ở công trường!”
Tôi ôm trán.
Nhìn Cố Thiên Châu, tôi và ấy đồng loạt thở dài.
Được rồi, có vẻ như nghiệp chướng của chúng tôi đã đến rồi.
(Hoàn toàn văn)
Bạn thấy sao?