Tôi là người đầu tiên giơ bảng ra giá.
Lâm Húc Húc lập tức theo sát phía sau.
Tôi dễ dàng nâng giá bỏ xa ta.
Nhưng khi giá càng lên cao, ta lại như phát điên, liên tục tăng giá gấp đôi!
Tôi bắt đầu hoảng.
Tối hôm qua tôi đã mạnh miệng với ba rằng sẽ tự mình mua bức tranh này quà sinh nhật cho ông, tuyệt đối không đến một xu tiền của ông.
Nhưng bây giờ, tôi có nguy cơ phải tự vả vào mặt mình rồi.
“Tám mươi triệu lần một, tám mươi triệu lần hai…” Người chủ trì phiên đấu giá về phía tôi. “Tám mươi triệu lần ba—”
“Đợi đã! Một trăm triệu!” Tôi theo phản xạ hét lên.
Lâm Húc Húc há hốc miệng, tôi như thể tôi bị điên: “Thẩm Niệm, mất trí rồi à?”
Tôi trừng mắt ta.
Không phải tại ta cứ thích đối đầu với tôi, nâng giá lên sao?!
Nhưng ngay khi con số đó thốt ra, tôi đã bắt đầu hối hận.
Trợ lý của tôi suýt khóc, ghé sát tai tôi nhỏ: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đâu có một trăm triệu! Toàn bộ tiền của công ty đều đã đầu tư vào dự án rồi!”
“Vậy tài khoản cá nhân của tôi thì sao?” Tôi sốt sắng hỏi.
Trợ lý mặt mày méo xệch: “Chỉ có năm mươi triệu.”
Tôi: “…”
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình thật nghèo nàn.
Đường đường là con độc nhất của trùm thủy sản, mà vì sĩ diện, tôi lại tự đẩy mình vào thế khó xử thế này.
Ngay lúc tôi đang rối bời, một giọng quen thuộc vang lên:
“Tôi ra giá hai trăm triệu.”
Cả hội trường im lặng trong vài giây.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Cố Thiên Châu mặc một bộ vest đen sắc nét, cà vạt chỉnh tề, giơ bảng số lên, gương mặt bình thản như không.
Tôi đứng sững sờ như một con ngốc.
“Hai trăm triệu lần một, hai trăm triệu lần hai, hai trăm triệu lần ba! Thành giao!”
Bức Thủy Cảnh Đồ cuối cùng đã bị người khác mua mất.
À không, người đó lại chính là chồng tôi.
Nhưng…
Từ khi nào mà một công nhân công trường có thể dễ dàng chi hai trăm triệu để mua một bức tranh?!
Chẳng lẽ, ông chủ của ấy bảo ấy đến sao?
Nhìn khí chất, thần thái, cả phong cách của ấy lúc này…
Tôi có linh cảm rằng mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng.
Lâm Húc Húc thấy tôi hóa đá, vỗ vai tôi an ủi:
“Thôi nào, dù sao tôi cũng không giành , coi như hòa nhé. Nhưng mà…” Cô ta hạ giọng, hưng phấn thì thầm. “Người đàn ông đó thật đẹp trai! Không biết có chưa?”
Tôi: “…”
Có đấy.
Chính là tôi đây.
“Anh ấy đang đến kìa!” Lâm Húc Húc kích bấu lấy tay tôi.
Tôi sững sờ Cố Thiên Châu từng bước tiến lại gần.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt ấy góc cạnh hoàn mỹ, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh, khí thế tỏa ra mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám đến gần.
So với người đàn ông giản dị, chân chất mà tôi quen thuộc—sự khác biệt quá lớn.
Còn chưa kịp mở miệng, ấy đã nở một nụ , nhẹ nhàng lên tiếng:
“Bà xã, em đến buổi đấu giá này để bán cá à?”
Tiêu rồi.
Lớp vỏ bọc của tôi bị bóc trần rồi.
Lâm Húc Húc há hốc mồm, tôi đầy tò mò:
“Bán cá? Bán cá gì?”
Cô ta nheo mắt, giọng điệu đầy hứng thú:
“Thẩm Niệm, từ bao giờ lại đi bán cá thế? Dù bác trai là trùm thủy sản quốc tế, cũng không cần thực hành kinh doanh từ cấp độ thấp nhất chứ?”
Câm miệng giùm cái đi!
Cố Thiên Châu bật , ánh mắt ấy thì không hề có ý .
Tôi lắp bắp: “em… em có thể giải thích.”
Lúc này, một người đàn ông tiến đến, trên tay cầm bức Thủy Cảnh Đồ vừa bán đấu giá.
“Tổng giám đốc Cố, đây là tranh của ngài. Ngoài ra, có thể ký tên giúp tôi không? Tôi rất ngưỡng mộ ngài!”
Tôi giật mình: “Tổng giám đốc Cố?”
Người đàn ông kia tôi đầy ngạc nhiên:
“Cô không biết sao? Đây là Tổng giám đốc Cố của tập đoàn Chiếu Lê! Ông nội của ngài ấy từng là chủ tịch thương hội lớn nhất, Tổng giám đốc Cố không dựa vào gia đình, tự mình sáng lập nên tập đoàn Chiếu Lê nổi tiếng trong và ngoài nước!”
Tôi quay sang Cố Thiên Châu.
Gương mặt ấy trở nên cứng đờ, rõ ràng là rất khó chịu.
Tôi biết tại sao ấy khó chịu.
Vì lớp vỏ bọc của ấy cũng vừa bị lật tẩy.
Tôi lạnh, khoanh tay trước ngực:
“Chồng , em nhớ là đi công nhân công trường mà? Sao? Làm công nhân xây dựng kiểu gì mà lại ‘xây’ ra cả một tập đoàn?”
Lâm Húc Húc cuối cùng cũng nhận ra huống, trợn tròn mắt:
“Khoan đã… Hai người là…”
Tôi quay lại, mỉm :
“Đúng , tôi kết hôn rồi. Anh ấy là chồng tôi. Nhưng có lẽ…”
Tôi thẳng vào Cố Thiên Châu, giọng đầy lạnh lùng:
“Rất nhanh thôi, ấy sẽ trở thành chồng cũ của tôi.”
9
Lúc 11 giờ đêm, ba tôi gọi điện từ nước ngoài về: “Con , đã giành bức tranh cho ba chưa?”
Tôi sang người đàn ông ngồi cạnh mình, giọng nhỏ lại: “Xảy ra chút sự cố, ba cứ yên tâm, đến sinh nhật ba chắc chắn ba sẽ nhận bức tranh này.”
Sau khi cúp máy, tôi thẳng vào Cố Thiên Châu, không vòng vo:
“Anh ra giá đi.”
Anh ấy bình tĩnh đáp: “Sao chúng ta không rõ với nhau về những gì đã trước đã?”
Không biết mọi người có xem “Ông Bà Smith” chưa?
Hai nhân vật chính trong phim đều là sát thủ hàng đầu, vì nhau mà che giấu thân phận. Kết quả, khi bí mật bị lật tẩy, hai vợ chồng lao vào đánh nhau, suýt chút nữa thì san bằng cả ngôi nhà.
Nhưng tôi là người văn minh, tôi sẽ không như .
Tôi ấy, giọng không hề có ý :
“Cố Thiên Châu, tôi lừa , cũng lừa tôi. Xem như huề nhau.”
Anh ấy gật đầu: “Nói cũng đúng, tôi muốn biết, tại sao em lại lừa tôi?”
“Vậy còn , tại sao lừa tôi?”
Tôi lập tức phản kích:
“Anh là công nhân công trường, chỉ kiếm năm nghìn tệ một tháng, chỉ là tài xế của ông chủ… Nhưng thực tế, ông chủ đó chính là , đúng không?”
“Vậy còn em? Em em bán cá ngoài chợ, em em đến dự tiệc thay , em căn hộ sang trọng này em cho với giá rẻ… Nhưng thực tế, công ty và nhà cửa đều là của em, đúng không?”
Hai chúng tôi lặng thinh.
Vì đó là sự thật.
Bỗng từ ghế sau vang lên một giọng nhỏ nhẹ:
“À này, tôi có chuyện muốn .”
Tôi giật mình: “Cô… sao vẫn chưa xuống xe?!”
Lâm Húc Húc tít mắt: “Tại hai người cãi nhau hăng quá, quên mất tôi luôn rồi!”
Thế là tôi và Cố Thiên Châu tạm thời chung một phe, cùng nhau đá ta ra khỏi xe.
Lâm Húc Húc bực bội làu bàu, vẫn vui vẻ rời đi.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi thở dài:
“Được rồi, tôi thừa nhận là tôi sai. Tôi giấu giếm thân phận của mình là vì tôi muốn tìm một người thực sự tôi, chứ không phải tiền bạc hay địa vị của tôi.”
Cố Thiên Châu lặng lẽ tôi.
Tôi hỏi ngược lại: “Còn , tại sao lại giấu tôi?”
Anh ấy hơi mấp máy môi, sau đó thấp giọng :
“Nếu tôi cũng có cùng lý do như em thì sao?”
Nụ của tôi trở nên gượng gạo.
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể tiếp tục sống chung . Đến đây thôi. Anh ra giá đi, tôi sẽ trả đủ số tiền để mua lại bức tranh.”
Nói xong, tôi mở cửa xe bước xuống.
Tối nay, tôi không mua Thủy Cảnh Đồ.
Mà còn đánh mất cả chồng mình.
Trên đường về nhà, tôi vô cùng chán nản.
Lâm Húc Húc lại gọi điện, giọng như muỗi kêu: “Thẩm Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe đi, tôi tò mò chết mất!”
Tôi thờ ơ: “Muốn nghe? Một triệu tệ, tôi kể.”
“Tôi đồng ý! Mau đi!”
Tôi nghiến răng: “Đồ điên!”
Cúp điện thoại, tôi bật chua xót.
Ai mới thực sự là kẻ điên đây?
Tôi đã điên đến mức đánh mất trái tim của chính mình.
Xe dừng lại trước khu chung cư.
Nhưng khi tôi vừa bước xuống, Cố Thiên Châu cũng từ xe sau bước ra.
Tôi giận dữ quay lại: “Anh theo tôi về gì?”
Anh ta không hề nao núng: “Ai theo em? Tôi về nhà mình.”
“Nhà ?”
Anh ta chỉ lên trên: “Tầng áp mái là của tôi.”
Tôi: “…”
Một đàn ngựa đang phi như vũ bão trong đầu tôi.
Hóa ra hàng xóm bí ẩn sở hữu cả đống căn hộ mà bà lao công nhắc đến… chính là ta!
Cái tên cáo già này, giấu giếm cũng giỏi lắm.
Giờ bị vạch trần rồi, ta cũng chẳng buồn diễn nữa.
Đê tiện thật!
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện lúc trước—
Lúc tôi muốn dọn nhà, ta có vẻ như định gì đó bị tôi cắt ngang.
Có lẽ ta đã định với tôi rằng… căn hộ tôi đang vốn dĩ là của ta?
Hai người trưởng thành.
Hai người giàu có.
Liều mạng giả nghèo để thử lòng đối phương.
Đúng là… buồn !
Tôi hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh:
“Cố Thiên Châu, tôi hy vọng có thể bán lại Thủy Cảnh Đồ cho tôi, sau đó chúng ta chấm dứt mọi thứ, tiền trao cháo múc.”
Anh ta cúi xuống, thẳng vào mắt tôi, giọng trầm ấm:
“Không .”
Tôi: “…”
Mắt tôi đỏ hoe.
Tên này có cần phải nhẫn tâm như không?!
Anh ta tiến lên một bước, hơi cúi đầu, từng chữ một:
“Thẩm Niệm, bức tranh này, tôi chỉ tặng cho… ba vợ tương lai của tôi.”
Tôi siết chặt nắm tay.
“Vậy ngày mai chúng ta ra cục dân chính ly hôn đi.”
Biểu cảm của Cố Thiên Châu cứng đờ, quai hàm siết chặt:
“Thẩm Niệm!”
“Cố Thiên Châu!” Tôi không chịu thua.
So giọng to hả? Tôi sợ chắc?
Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén:
“Được, ly thì ly!”
Dứt lời, ta quay lưng bỏ đi.
Cái đồ ngốc này.
Không thèm đi thang máy, lại đi bộ lên tầng áp mái.
Bộ không sợ mệt sao?
Bạn thấy sao?