Đêm tân hôn, tôi muốn lên giường với người thừa kế nhà họ Tần.
Anh ta bị liệt hai chân, không thể phản kháng, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm tôi như thể muốn tôi.
Tôi ta, mỉm :
“Tần Nghiên, tôi chỉ mượn giống thôi, có thai rồi sẽ tha cho .”
Nhưng hơn ba năm kết hôn, tôi vẫn chưa mang thai.
Cho đến ngày hôm đó, tôi ném bản báo cáo triệt sản của ta vào mặt ta:
“Tổng giám đốc Tần, giải thích một chút đi?”
Tần Nghiên, rõ ràng là hoảng loạn, lúng túng nắm lấy tay tôi, giọng còn mang theo chút tủi thân:
“Tương Tương, em đừng giận.”
“Có con rồi… em sẽ không cần nữa.”
Tần Diễn, trưởng tử nhà họ Tần, người nắm quyền của Tập đoàn Vị Viễn.
Theo lẽ thường của thế giới này, một người như ta – con cưng của trời đất – thì dù có thế nào, cũng chẳng bao giờ dính dáng gì đến tôi, một đứa con riêng của một gia tộc hạng ba.
Nhưng đời vốn chẳng lường trước chữ ngờ. Năm thứ hai sau khi tiếp quản Vị Viễn, Tần Diễn gặp tai nạn xe.
Mạng thì giữ , người thì liệt.
Khi Thẩm Diệu Huy kể tin này, tôi chỉ xem như một câu chuyện buôn dưa lê, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân sẽ trở thành nhân vật chính trong quả dưa ấy.
“Xung hỉ?”
Hai chữ vừa thốt ra, cả nhà họ Thẩm ai nấy mặt mày còn đặc sắc hơn cả cái ngày Thẩm Diệu Huy mang tôi về.
Không trách họ – quả này đúng là sốc thiệt.
Cậu cả nhà họ Tần bị què, muốn tìm một vợ xui xẻo để… xung hỉ.
Cũng phải thôi, chân thì có què thật, chỗ nên khỏe có khi vẫn còn sung sức.
Lúc tôi đang trốn trong góc hóng chuyện, vị tổng quản quản gia truyền tin của nhà họ Tần bỗng quay sang tôi.
Hai con mắt tròn trĩnh híp cả lại, như thể một con chồn vàng vừa phát hiện con gà đang giãy dụa trong nồi mãi chẳng bay nổi.
Trong lòng tôi lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Phu nhân nhà chúng tôi vừa ý Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm.”
Không không không không, sao có thể là tôi ?!
Tôi lùi liên tục, tay chân loạn xạ xua xua.
“Đừng tôi, tôi chỉ là người ngoài, Nhị tiểu thư chính hiệu đang ở đằng kia kìa!”
Lão quản gia theo hướng tay tôi sang – Thẩm Dự Hàn bảy tuổi, mặc váy công chúa, đôi mắt ngây thơ vô tội ông ta chằm chằm.
Tôi thấy rõ ràng khóe mắt ông ta co giật một cái, rất nhanh lại trở về dáng vẻ chồn tinh rình mồi.
“Không sai, là Thẩm Tương – Nhị tiểu thư.”
Tim tôi như rơi xuống đáy cốc, cố gắng vùng vẫy lần cuối trong vô vọng:
“Bây giờ tôi tôi không mang họ Thẩm… còn kịp không?”
2.
Hiển nhiên là… không kịp rồi.
Dạm hỏi, đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ – chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, chớp mắt một cái, tôi đã ngồi trên giường tân hôn rồi.
Mà lạ đời là, đến tận giờ tôi vẫn chưa gặp mặt người chồng què của mình.
Tôi cũng nên đi tìm ta thôi, lỡ sau này gặp mặt mà không nhận ra thì sao?
Vừa bật đèn lên—
“Á á á á á—!!!”
Trước cửa là một… pho tượng bán thân với vẻ mặt hung dữ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy sát khí như muốn người.
“Im miệng!”
Ồ, là người sống.
Nhưng với cái dáng vẻ này, thật sự chẳng giống điềm lành gì cả.
Xem ra, đây chính là chồng què của tôi rồi.
Người từng nắm quyền họ Tần – không, là cựu người nắm quyền – Tần Diễn.
Anh ta cau mày chặt như muốn khắc chữ “xung” lên trán, sát khí đằng đằng, cả người tỏa ra khí chất “người lạ chớ lại gần”.
Nhưng tôi đã kết hôn với ta rồi, còn gọi là người lạ chắc?
Tôi vững vàng ngồi phịch xuống sofa, thẳng tay lật tấm chăn lông dày phủ trên chân ta, chìa một ngón tay ra chọc chọc vào chân.
Hình như hành đó khiến ta chấn đến mức cả cái dấu nhăn giữa chân mày cũng biến mất, chỉ còn lại đôi mắt mở to tròn vo.
Phải là… trông hơi dễ thương đó chứ.
“Tần… Diễn?”
Tôi cẩn thận gọi thử một tiếng.
Lông mày lại nhíu thành dấu 川.
Tôi lập tức đổi giọng:
“Chủ tịch Tần, Chủ tịch Tần.”
Lần này đúng mật khẩu, đôi mày thanh tú cuối cùng cũng giãn ra.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng:
Đang trong giai đoạn thương lượng, chuyện xưng hô nhỏ nhặt thế này, mình – một người phụ nữ rộng lượng – không chấp.
Tôi ho nhẹ, đặt tay lên chân ta, dịu dàng lên tiếng:
“Chủ tịch Tần, thật ra chân … không què đúng không? Giống như trong tiểu thuyết ấy – ẩn mình chờ thời, giả vờ yếu đuối để rồi khi tất cả đều xem thường, phớt lờ, sỉ nhục , sẽ bất ngờ đứng dậy cả thế giới chấn ?”
Nhân lúc ta không để ý, tôi bấu thật mạnh một cái vào chân ta.
…
Không phản ứng.
Tĩnh lặng như chết.
Mà còn đáng sợ hơn cả tĩnh lặng, chính là sắc mặt của Tần Diễn.
Tôi gần như thấy gân xanh nổi đầy trán ta.
“CÚT!”
3.
Tôi dĩ nhiên là không chịu “cút”, cũng khó giấu nổi nỗi thất vọng trong lòng.
Tên này… đúng là què thật rồi.
Nhưng mà…Thế thì càng chẳng có gì đáng sợ cả!
Tôi rút tay lại, ánh mắt vừa khéo ngang tầm với Tần Diễn, cố gắng bắt chuyện với ta.
“Tôi tên là Thẩm Tương, là con riêng của nhà họ Thẩm. Có lẽ chưa từng nghe tới nhà họ Thẩm, chuyện đó không quan trọng. Anh chỉ cần biết rằng, nhà họ Tần chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền nát nhà họ Thẩm. Cho nên dù có muốn hay không, tôi có muốn hay không, cuộc hôn nhân này — chúng ta đều phải kết.”
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy sau khi xong, vẻ mặt hung dữ của Tần Diễn dường như dịu đi một chút.
“Tôi vốn nghĩ, nếu có kế hoạch báo thù của riêng mình, thì tôi cũng chẳng cần bận tâm. Đợi đến khi trở mình, ta ly hôn, tôi ung dung rút lui. Nhưng giờ xem ra… đúng là què thật rồi. Thế thì cũng đừng trách tôi, tôi phải lo cho bản thân thôi.”
Tần Diễn lập tức trở nên cảnh giác.
“Cô định gì?”
Tôi rành mạch từng chữ:
“Tôi muốn có một đứa con.”
Lời ra khiến người nghe chết lặng. Tần Diễn bị dọa đến mức quên cả cau mày.
“Không đời nào!”
Anh ta từ chối thẳng thừng.
“Cô ngoan ngoãn bà Tần đi. Dù tôi không thể đi lại, tiền vẫn không thiếu cho xài. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vào . Trừ khi muốn chết.”
Anh ta trắng trợn uy hiếp tôi, tiếc thay, tôi chẳng hề thấy sợ.
“Chuyện đó… không quyết .”
Tôi đứng dậy tiến lại gần. Cơ thể lành lặn của tôi cao hơn ta nửa cái đầu, khiến ta rõ ràng lúng túng thấy rõ, giọng cũng mất đi tự tin ban nãy.
“Cô… muốn gì?”
Tôi không một lời, trực tiếp bế thốc ta lên.
Chắc không ngờ tôi khỏe đến , Tần Diễn lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Thẩm Tương! Cô đừng có bậy!”
Tôi ném ta xuống giường, tháo chiếc váy dâu đã bó chặt tôi cả ngày, ngồi lên người ta, bắt đầu cởi áo ta ra.
“Tôi nhỏ hơn sáu tuổi, mặt xinh, dáng chuẩn, mỗi ngày đều chăm chỉ tập gym. Ngủ với tôi, không… thiệt.”
Cơ bụng tám múi săn chắc hiện ra trước mắt, khiến tôi hơi chột dạ.
Cảm giác như người “lời” là tôi thì đúng hơn.
Tần Diễn bị tôi lột áo, mắt đỏ ngầu, như thể bị sỉ nhục tột cùng, trợn mắt rít lên:
“Thẩm Tương! Cô chán sống rồi!”
Tôi ta, mỉm .
“Tần Diễn, yên tâm, tôi chỉ mượn giống thôi, có thai rồi sẽ tha cho .”
“Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Tần Diễn tức đến run cả người, đuôi mắt hoe đỏ.
Thấy ta giận đến thế, tôi bật thành tiếng.
“Thôi rồi, không nữa.”
Tôi cài lại cúc áo cho ta, tiếc nuối cơ bụng thêm lần nữa.
“Ai bảo vừa nãy hung dữ với tôi? Đây là tôi… trả đũa.”
Tần Diễn có vẻ không hiểu nổi sự thay đổi đột ngột của tôi, một lúc lâu vẫn chưa thốt lời nào.
Cả ngày mệt rã rời, tôi cũng chẳng hơi đâu quan tâm, nằm xuống bên cạnh ta, nhắm mắt ngủ luôn.
Trong cơn mơ màng, dường như tôi nghe thấy tiếng Tần Diễn nghiến răng ken két.
“Tôi nhất định sẽ …”
4.
Ngày thứ tư sau khi kết hôn, tôi vẫn sống ngon lành.
Từ sau hôm đó tỉnh lại, Tần Diễn coi tôi như người tàng hình — lờ tôi đi, không chuyện, chỉ khi tôi chạm vào ta mới có phản ứng, mà ánh mắt thì mười phần cảnh giác như sợ tôi ăn thịt người.
Tôi thấy phản ứng đó của ta khá buồn , đôi khi còn cố chọc cho ta nổi điên.
Biệt thự này lớn đến mức trống hoác, chỉ có hai chúng tôi.
Cô giúp việc nấu ăn xong là rời đi, không phát ra một tiếng , y như hồn ma trong lâu đài cổ.
Chán đến phát cuồng, tôi bèn chơi… Tần Diễn cho đỡ buồn.
Lúc lão quản gia Hòa Thụ tới, tôi và Tần Diễn đang… nhảy aerobic ngoài vườn.
Tôi nắm tay ta, theo tác trong video, ta không chống cự nổi, đành tuyệt vọng mà đóng vai một con rối dây đẹp trai.
Hòa Thụ hoảng đến mức lạc cả giọng, đôi mắt ti hí như chuột của ông ta trợn tròn như bi:
“Đại… Đại thiếu gia!”
Ông ta giật Tần Diễn ra khỏi tay tôi, run rẩy :
“Đại thiếu gia đang bệnh mà, sao lại đối xử với người bệnh thế này?”
Lần này ông ta lo thật, quên cả kính ngữ.
Tôi còn chưa lên tiếng, Tần Diễn đã nhịn đến giới hạn cuối cùng, cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận.
“Lập tức đi thủ tục ly hôn, NGAY! BÂY! GIỜ!”
Câu này gần như ta nghiến răng mà rít ra, tôi đoán, trong lòng ta muốn là: đi sát thủ tôi thì đúng hơn.
Hòa Thụ đứng khựng lại, vẻ mặt khó xử:
“Đại thiếu gia, hôn sự là do phu nhân quyết định.”
Bạn thấy sao?