Đêm tân hôn, tôi muốn lên giường với người thừa kế nhà họ Tần. Anh ta bị liệt hai chân, không thể phản kháng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi như thể muốn giết tôi. Tôi nhìn anh ta, mỉm cười: “Tần Nghiên, tôi chỉ mượn giống thôi, có thai rồi sẽ tha cho anh.”Nhưng hơn ba năm kết hôn, tôi vẫn chưa mang thai. Cho đến ngày hôm đó, tôi ném bản báo cáo triệt sản của anh ta vào mặt anh ta: “Tổng giám đốc Tần, giải thích một chút đi?”Tần Nghiên, rõ ràng là hoảng loạn, lúng túng nắm lấy tay tôi, giọng nói còn mang theo chút tủi thân: “Tương Tương, em đừng giận.” “Có con rồi… em sẽ không cần anh nữa.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?