13
Buổi tối, Chu Nghiên gọi điện, giọng gào lên tức giận: “A Hâm, em đổi khóa cửa rồi à?!”
“Đúng .”
“Không phải chứ, em lấy quyền gì mà đổi khóa?! Mau qua đây mở cửa cho bọn vào!”
Từ Doanh thét lên từ bên kia: “Mở cửa ngay!”
Tôi chậm rãi , giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện thời tiết: “Tôi thích thì tôi đổi thôi.”
“Thế đồ đạc của bọn tôi đâu?!”
“Vứt hết rồi, nếu muốn tìm lại thì ra bãi rác mà kiếm.”
Nói xong, tôi dập máy, rồi chặn tất cả liên lạc của Chu Nghiên.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị một cuộc gọi đánh thức. Là số của đồn cảnh sát. Có người tố cáo tôi tội trộm cắp tài sản, cầu tôi đến đồn việc.
Tôi đến nơi, thấy Chu Nghiên và Từ Doanh đã chờ sẵn. Cả hai mặt mũi bơ phờ, mắt thâm quầng, quần áo còn dính bùn đất. Có vẻ như đêm qua họ đã lục tung bãi rác để tìm lại đồ.
Vừa thấy tôi, Từ Doanh lập tức lao tới, chửi ầm lên:
“Mày bị điên à? Dựa vào cái gì mà mày đổi khóa, còn dám vứt hết đồ của bọn tao?!”
“Đồ mất dạy! Quen biết loại người như mày đúng là xui xẻo!”
“Đợi mà ngồi tù đi, tội trộm cắp tài sản đấy!”
Tôi khoanh tay ta, lạnh nhạt giơ một ngón giữa:
“Chó sủa cái gì đấy? Hết lặp đi lặp lại mấy câu này rồi à? Không nghĩ gì mới mẻ hơn sao?”
“Xui thì cứ ngậm miệng mà chịu đi!”
“Im lặng!”
Cảnh sát lên tiếng cắt ngang màn cãi vã của chúng tôi.
“Thẩm Hâm, có người tố giác tội trộm cắp Hôm qua có dẫn người đến dọn sạch đồ đạc trong căn hộ 1201 khu Vinh Thành không?”
Tôi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, tôi đấy.”
“Thấy chưa? Chính là nó! Nó trộm túi xách, laptop và quần áo của tôi! Phải bắt nó vào tù!”
Từ Doanh kích hét lên. Nhìn thấy tôi thừa nhận thản nhiên như , cảnh sát có lẽ cũng cảm thấy đây là chuyện dân sự, quyết định cho tôi cơ hội giải quyết êm đẹp.
“Hành vi này đã ra tổn thất lớn cho chủ sở hữu. Hai bên muốn hòa giải hay tiến hành thủ tục pháp lý?”
“Tuyệt đối không hòa giải! Phải để nó vào tù! Loại người vô đạo đức này, ngang nhiên xâm nhập nhà dân, phải bị trừng !”
Tôi mở túi, lấy ra sổ đỏ, đặt lên bàn:
“Tôi dọn đồ trong chính căn hộ của mình, liên quan gì đến bọn họ?”
“Hơn nữa, tôi sẽ kiện ngược lại họ vì tội xâm nhập gia cư trái phép. Lợi dụng lúc tôi du học nước ngoài, tự tiện chuyển vào ở mà không có sự đồng ý của tôi.”
“Tôi đã xác nhận với ban quản lý tòa nhà và hàng xóm. Chu Nghiên và Từ Doanh đã ở trong nhà tôi suốt hơn nửa năm, còn tự nhận là chủ sở hữu.”
Mặt Từ Doanh tái nhợt, lập tức tóm lấy Chu Nghiên:
“Nhà này đứng tên ta sao?! Chẳng phải gia đình mua cho à?!”
Chu Nghiên rõ ràng không thoải mái, giọng lí nhí:
“Là hai nhà cùng góp tiền mua.”
Cảnh sát nhận ra đây là một vụ tranh chấp dân sự, lắc đầu: “Tự giải quyết đi, nếu không thì ra tòa.”
Tôi đứng dậy, gật đầu lễ phép:
“Xin lỗi vì phiền các . Mấy loại người thích báo cảnh sát bừa bãi, đáng ra phải bị bắt mới đúng!”
Ra khỏi đồn, Chu Nghiên kéo tay tôi lại, mặt trắng bệch:
“A Hâm, em chặn hết liên lạc với à?”
“Chúng ta chia tay rồi.”
“Anh không đồng ý.”
“Tôi cũng chẳng cần đồng ý.”
14
Chu Nghiên đổi liên tục mấy số điện thoại để liên lạc với tôi. Nhưng chỉ cần vừa nghe giọng ta, tôi lập tức chặn luôn.
Chuyện này ồn ào quá lớn, tôi lại từ chối chuyện, cuối cùng ta đành phải cầu cứu bố mẹ.
Buổi tối, cả gia đình họ Chu kéo đến nhà tôi.
Chu Nghiên vẫn cúi gằm mặt, còn dì Dương thì giả lả:
“Hai bác là người thằng bé lớn lên, nó với con bé Từ Doanh không có gì cả đâu.”
“Nó chỉ là quá tốt bụng, không nỡ từ chối thôi.”
“Cặp vợ chồng nào mà chẳng có mâu thuẫn, chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay là chia tay sao? Tình cảm bao năm nay của hai đứa, đâu thể bỏ là bỏ!”
Mẹ tôi ngồi trên sofa, vẻ mặt dửng dưng:
“Bà cũng là bao nhiêu năm cảm đấy.
“Nhưng cuối cùng lại không bằng một đứa mới quen hai năm.”
“Lúc Chu Nghiên để ta bôi nhọ con tôi, sao bà không nhớ đến những năm tháng đó?”
Nhà chúng tôi có một group chat gia đình, tôi gửi thẳng đoạn video sáng hôm đó vào nhóm.
Mẹ tôi nhấn mở video, cố bật loa ngoài.
“Nhìn đi, nằm chung giường thế này, còn chẳng khác gì vợ chồng thật sự!”
“Nhà nào có gia giáo lại để người phụ nữ khác chui vào giường mình?”
Chu bá đoạn video, giận đến mức run rẩy, một cước đá thẳng vào đầu gối Chu Nghiên, khiến ta quỳ rạp xuống đất.
“Thằng khốn nạn này! Cái loại chuyện như mà mày cũng sao?! Mày tao mất hết mặt mũi rồi!”
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng, máu lập tức rỉ ra từ khóe môi Chu Nghiên.
Dì Dương xót con, vội kéo Chu bá sang một bên.
“Đừng đánh nữa, đánh chết nó bây giờ cũng vô ích! Quan trọng là nghĩ cách sửa chữa lỗi lầm.”
Bà quay sang tôi, ánh mắt đầy cẩn trọng:
“A Hâm, hai đứa đã trải qua bao nhiêu sóng gió, thật không dễ dàng.”
“Con có thể tha thứ cho nó lần này không? Chỉ lần này thôi.”
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã lên tiếng trước:
“Bà đừng ép con bé. Dù nó có đồng ý, thì chúng tôi cũng sẽ không cho phép.”
“Lúc hai đứa nó nhau, còn chưa định hình giá trị quan. Hồi trước thấy hợp, chưa chắc bây giờ đã hợp.”
“A Hâm vẫn còn trẻ, không cần vội kết hôn, phải xem xét kỹ mới chọn người đàn ông xứng đáng.”
“Còn chuyện tiền mua nhà, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản lại cho các người.”
Chu Nghiên mặt cắt không còn giọt máu, tôi trân trân, môi run rẩy:
“A Hâm, em thật sự không cần nữa sao?”
“Anh không tin, chắc chắn không phải .”
Anh ta lắc đầu nguầy nguậy, chụp lấy cổ tay tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng:
“Anh muốn nghe chính miệng em .”
Tôi thẳng vào ta, giọng điệu thản nhiên:
“Ý mẹ tôi cũng chính là ý tôi. Tôi sẽ quay lại trường học để tiếp tục nghiên cứu.”
“Chúng ta không còn khả năng nào nữa.”
Anh ta hoảng loạn cầu xin:
“Anh thề, sẽ cắt đứt với tất cả bọn họ, sẽ đổi công việc!”
Tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Như thể chấp nhận số phận, ta thả tay tôi ra, bờ vai rủ xuống nặng nề.
15
Căn hộ của tôi bán rất nhanh, chưa đầy hai tuần đã có người muốn mua.
Sau khi ký hợp đồng, tôi vừa bước ra khỏi khu chung cư thì một chiếc xe lao thẳng về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc tôi trống rỗng, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhấc lên .
“A Hâm!”
Một giọng quen thuộc vang lên.
Cơ thể tôi bị một lực mạnh đẩy văng sang một bên, còn chiếc xe lao thẳng tới, đâm sầm vào một bức tường.
Một bóng người nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Là Chu Nghiên.
Vài viên gạch từ bức tường đổ sập xuống, đè lên người ta.
Tôi tá hỏa, lập tức gỡ đống gạch trên người ta ra.
Máu từ miệng ta không ngừng chảy ra, giọng đứt quãng:
“A Hâm… xin lỗi em.”
“Cô ta luôn là người cực đoan. Trước đây không để ý, cứ mặc kệ, không ngờ cuối cùng lại khiến em gặp nguy hiểm.”
“Đừng giận nữa, không?”
Những người đi đường vội vàng gọi cấp cứu và cảnh sát.
Cửa xe mở ra, Từ Doanh lảo đảo bước xuống, ánh mắt điên dại.
Cô ta vừa vừa khóc, giọng chói tai:
“Thẩm Hâm, sao mày vẫn chưa chết?! Mạng mày lớn thật đấy!”
Tôi bước lên, tát thẳng vào mặt ta.
Cô ta không né tránh, chỉ tôi bằng ánh mắt đầy căm hận, rồi bật điên loạn:
“Tất cả là tại mày! Tao mất hết rồi!”
“Cố Hạo vứt bỏ tao, hắn đã chặn hết tất cả liên lạc với tao!”
“Chu Nghiên cũng không cần tao nữa! Hắn đổ hết tội hai người chia tay lên đầu tao!”
“Ngay cả dì Dương và Chu cũng chửi rủa tao, còn hủy hoại công việc của tao! Ha ha, mày biết không? Chính Chu Nghiên tự tay gửi video của mày lên nhóm công ty, chửi tao là con điếm rẻ tiền, bảo đàn ông trong công ty cứ thoải mái mà ngủ với tao!”
“Trước đây, hắn đối với tao dịu dàng biết bao, nâng niu tao như nữ thần. Nhưng từ khi mày trở về, tất cả mọi thứ đều sụp đổ!”**
“Là lỗi của mày!
“Tất cả mọi người đều trách tao!
“Tại sao?! Đây không công bằng! Ông trời ơi, đây không công bằng!”
Tôi ta chằm chằm, giọng lạnh lùng:
“Không công bằng?!”
“Cố Hạo đối với chưa đủ tốt sao?”
“Rõ ràng là tham lam vô độ, đã có trai mà vẫn muốn chiếm đoạt trai của người khác.”
“Cô dựa vào cái danh ‘ em’ để quấn lấy đàn ông, thậm chí ngủ với người khác cũng có thể là chuyện hiển nhiên.”
“Là con , mà mở miệng ra là hạ thấp phụ nữ khác chỉ để tự tâng bốc mình.”
“Cô giỏi thế sao không bay thẳng lên trời đi?”
“Cô có một người trai chiều , có những người quan tâm , có biết bao người đối xử tốt với , mà chỉ muốn đuổi sạch những xung quanh mình, chỉ muốn dồn hết tâm trí vào việc đấu đá với phụ nữ!”
Từ Doanh sững sờ, tôi với ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm:
“Cố Hạo… Cố Hạo bỏ tôi rồi, ấy không cần tôi nữa…”
Lúc xe cấp cứu đến, Chu Nghiên đã lâm vào trạng thái hôn mê, vẫn bám chặt lấy tay tôi, miệng không ngừng lặp lại:
“A Hâm, sai rồi.”
Nhân viên y tế kiểm tra một lượt, rồi lắc đầu đầy tiếc nuối.
Tôi nắm lấy tay ta, cảm nhận hơi ấm đang dần dần biến mất, mà bất lực không thể gì .
Nước mắt tôi trào ra như lũ cuốn.
Sau khi chia tay, tôi đã tưởng tượng vô số lần về cảnh gặp lại ta trong tương lai.
Tôi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi thành đạt, tôi sẽ nhạo ta vì mắt mù.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc đời ta lại kết thúc đột ngột như .
Mong rằng kiếp sau ta có thể rõ đúng sai, trở thành một người tốt bụng biết giữ giới hạn.
Từ Doanh bị bắt vì tội cố ý người.
Sau khi tiễn biệt Chu Nghiên, tôi theo đúng kế hoạch, lên máy bay quay về trường.
Cuộc sống mong manh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
Những gì tôi có thể , chỉ là trân trọng hiện tại cố gắng theo đuổi ước mơ của mình mà không để lại nuối tiếc.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?