Yêu xa, mãi mới về nước gặp trai, mà lúc hẹn hò, ta lại dắt theo một .
“Cố Hạo đi công tác nước ngoài, giúp ấy chăm sóc một chút.”
Cô khoác tay lên vai ấy, ánh mắt lướt qua ngực tôi.
“Cún con, quen biết cậu lâu rồi, giờ mới biết cậu thích kiểu bò sữa này đấy.”
Bạn trai bảo ta không có ý xấu, chỉ là chuyện thẳng thắn thôi.
Sau đó, trong căn nhà tân hôn của chúng tôi, ta mặc nguyên bộ tất lưới đen, chui tọt vào chăn của trai.
“Cho con trai ủ ấm chăn một chút thì sao?”
“Sớm đã của cậu không rồi, bảo cậu đổi đi mà không chịu nghe.”
Tôi tát thẳng vào mặt ta.
“Đổi mẹ ấy!”
1
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Từ Doanh.
Tôi du học ở nước ngoài, đã hai năm chưa gặp Chu Nghiên, lần hẹn này, ấy không hề báo trước rằng ta cũng có mặt.
Anh từng với tôi rằng, ấy có một nhóm nhỏ, quan hệ rất tốt.
Nhưng không ngờ là tốt đến mức phải kéo đi hẹn hò chung.
Cuộc hẹn hai người, biến thành ba người đi dạo phố.
Tôi còn chưa kịp điều chỉnh chênh lệch múi giờ đã vội đến gặp ấy, ấy lại chẳng xem trọng cuộc hẹn này như tôi.
Nói không thất vọng là dối.
“Chậc, đây là thanh mai trúc mã của cậu đấy à? Cũng bình thường thôi mà.”
Cô ta khoác tay lên vai Chu Nghiên, nhướng mày giễu cợt:
“Cún con, quen biết cậu lâu rồi, giờ mới biết cậu thích kiểu bò sữa đấy à~ Cô ta với bọn mình không cùng giống loài mà!”
Cười một cách đầy ác ý.
Tôi trời sinh ngực lớn, từ cấp hai đã rất nổi bật, thời trung học bị không ít người chế giễu.
Những ký ức đen tối ấy lại ùa về.
Tôi run cả người, sau khi lấy lại bình tĩnh liền quan sát ta từ đầu đến chân:
“Chu Nghiên, mấy năm không ở bên , mắt người của kém thế này sao?! Xem đi, toàn thứ gì đâu!”
Chu Nghiên rất rõ tôi từng trải qua chuyện gì, nhíu mày, chất vấn Từ Doanh:
“Cô kiểu gì ?!”
“Ái chà, xin lỗi nhé, tôi nghĩ sao thôi.”
Từ Doanh giả vờ xin lỗi, trên mặt không có chút áy náy hay hối hận nào, ngược lại còn đầy vẻ hiên ngang.
“Không phải chứ, cúncon, ta giận rồi á?!”
Chu Nghiên đến an ủi tôi:
“A Hâm, ấy đấy, bộc trực lắm, quen rồi em sẽ hiểu.”
Từ Doanh kéo tai ấy, lôi sang một bên:
“Tôi thế nào? Sớm biết cậu dẫn ta theo, tôi đã không đi rồi. Đã tôi không hợp với con mà.”
“Cô ta về rồi thì sao? Hôm nay cậu nhất định phải đi với tôi.”
Chu Nghiên nhăn mặt giải thích:
“Đau~ đau~ bà ơi, buông tay buông tay~”
“Cậu mua mỹ phẩm, tôi không có kinh nghiệm, tôi nghĩ cậu với A Hâm chắc hợp chuyện hơn, nên…”
Từ Doanh “hừ” một tiếng: “Tôi với ta không giống nhau.”
Cô ta quét mắt tôi, ánh mắt dừng trên mặt tôi: “Trang điểm đậm thế kia, trông chẳng khác gì quán bar!”
Tôi vừa đi máy bay suốt mười mấy tiếng, rạng sáng mới về đến nhà, không ngủ đủ giấc, quầng thâm mắt rõ rệt, nên chỉ trang điểm kiểu Tây để che bớt.
Giờ tôi cuối cùng cũng thấu rồi, ta có địch ý rất lớn với tôi, dù tôi chẳng biết lý do.
Hai người họ vẫn còn giỡn.
“Vậy lần sau còn dám thế không?”
“Không dám nữa không dám nữa, bà là lớn nhất!”
“Thế còn ! Không có lần sau đâu đấy.”
Cuối cùng ta cũng hài lòng, buông tay ra, Chu Nghiên xoa vành tai đỏ ửng, chột dạ giải thích:
“Vợ ơi, coi ấy như em thôi mà.”
Từ Doanh vỗ thẳng một cái vào sau gáy ấy.
“Giỏi ghê, chưa cưới mà đã gọi là vợ!”
2
Từ Doanh bước vào một cửa hàng mỹ phẩm, chúng tôi đứng ngoài chờ.
“Đồ chó chết, cậu không vào thì ai cố vấn cho tôi?”
Cô ta quay lại kéo Chu Nghiên đi, bỏ tôi đứng chơ vơ một mình.
Qua lớp kính cửa hàng, tôi thấy ta cầm một thỏi son, thản nhiên thoa lên môi Chu Nghiên, rồi hai người chụm môi tạo dáng chữ “V” chụp ảnh.
Trời ngoài phố lạnh cắt da, đứng một lúc tôi đã tê cứng, bèn bước vào cửa hàng.
Vừa thấy tôi, Từ Doanh lập tức trở mặt, giọng điệu châm chọc:
“Sao ta dính người thế? Xa nhau một chút có chết đâu? Đúng là chịu không nổi.”
Xem ra đây là kiểu con thích chiếm hữu trai người khác.
Tôi chớp mắt ngây thơ, cất giọng to hơn:
“Chị Doanh ơi, mua mỹ phẩm thì kéo trai em theo gì? Chẳng lẽ chị không có nổi một người nữ sao?”
Cửa hàng rộng rãi, khách cũng khá đông, nghe , mọi người đồng loạt quay sang , thì thầm bàn tán:
“Hai người đó không phải người à? Lúc nãy tôi còn tưởng họ dễ thương lắm.”
“Vô duyên thế nhỉ? Không có ranh giới gì luôn?”
Bị vây trong ánh mắt soi mói, Từ Doanh không hề lúng túng, ta vòng tay ôm lấy vai Chu Nghiên, bật khinh miệt, cố ý thật to để ai cũng nghe thấy.
“Làm gì mà ngạc nhiên ? Chúng tôi là em mà.”
“Đúng là chịu thua mấy đứa có não dục, đương mà cứ như muốn tận diệt hết khác giới của người ta?”
Cô ta cũng giỏi đánh tráo khái niệm đấy.
Tôi hít hít mũi về phía ta, rồi bịt chặt mũi lại:
“Ôi, thối quá, chị Doanh ơi, hôm nay chị chưa đánh răng à?”
“Mày có ý gì?!”
Sắc mặt ta lập tức sa sầm, tức giận quát vào mặt tôi.
Tôi lùi lại một bước, giơ tay lên chặn:
“Chị đừng lại gần, thật sự rất hôi.”
“Còn có kẽ răng dính thức ăn kìa! Với cả cao răng nữa! Bảo sao~ Chị Doanh này, chị mấy ngày chưa đánh răng rồi?”
Từ Doanh cuống cuồng lấy tay che miệng, trừng mắt tôi.
“Thẩm Hâm, linh tinh cái gì ?!”
“Thần kinh à?!”
Thấy ta nổi điên, tôi tỏ ra vô tội, lớn giọng giải thích:
“Chị Doanh, vệ sinh răng miệng rất quan trọng, sáng tối đều phải đánh răng đấy.”
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, mặt Từ Doanh đỏ bừng, ta ôm miệng, vội vàng chạy khỏi cửa hàng.
Nhìn theo bóng lưng chật vật của ta, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bao năm cãi nhau với người khác đã dạy tôi một điều, khi tranh luận, đừng bao giờ đi theo hướng tự bào chữa.
Tấn công luôn là cách phòng thủ tốt nhất.
3
Ra khỏi cửa hàng mỹ phẩm, tôi lập tức truy hỏi Chu Nghiên:
“Anh cũng giỏi quá nhỉ, đi chăm sóc hộ người ta luôn cơ đấy?”
“Quan hệ bọn tốt, tiện tay giúp một chút thôi.”
Nói xong, thấy sắc mặt tôi không vui, ta vội vàng giải thích:
“Em cũng thấy rồi đấy, Từ Doanh không giỏi tự lo cho bản thân, Cố Hạo không yên tâm, nhờ chăm sóc trong thời gian cậu ấy đi nước ngoài.”
Cố Hạo là cùng phòng đại học của Chu Nghiên, hai người vừa gặp đã thân, tốt nghiệp lại vào cùng công ty, quan hệ tốt đến mức như mặc chung một cái quần.
Vậy nên ta cũng thân thiết với Từ Doanh.
Ba người họ tạo thành một nhóm nhỏ, trừ lúc ngủ thì lúc nào cũng dính lấy nhau.
“Cô ta với Cố Hạo nhau bao lâu rồi?”
Anh ta nghĩ ngợi một chút, giơ hai ngón tay:
“Hơn hai năm?”
“Trước khi có trai thì ta sống kiểu gì? Hay là từ bé đến lớn cứ phải có đàn ông kè kè bên cạnh mới ?”
Chu Nghiên khựng lại:
“Cũng không thể … Cô ấy đúng là không tỉ mỉ như những khác, thô lắm, còn cẩu thả hơn cả bọn .”
“Thế thì liên quan gì đến ? Thích giúp đỡ thế sao không đi vùng cao từ thiện đi?”
“A Hâm, chỉ coi ấy như em thôi, trong mắt , ấy và Cố Hạo chẳng khác gì nhau.”
“Cố Hạo có bắt đi mua son cùng không? Có chu môi tạo dáng thân mật với không? Cô ta không có lấy một người nữ à?”
Chu Nghiên trông bất lực, giải thích:
“Cô ấy không thân thiết với con lắm, bình thường toàn đi cùng Cố Hạo.”
“Đây gọi là không có ranh giới!”
Anh ấy có vẻ cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền cam đoan sau này nhất định sẽ ý giữ khoảng cách.
“Đừng nhắc đến ta nữa, chẳng phải em chán đồ Tây, thèm đồ ăn nhà sao? Anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon.”
Anh ấy đưa tôi đến khu ẩm thực địa phương, vừa đi vừa mua đồ ăn, trả tiền, tôi phụ trách ăn.
Trong lúc đó, ta liên tục trả lời tin nhắn.
Tôi giật lấy điện thoại xem thử, phát hiện bọn họ có một group chat ba người, tên là [Như Hình Với Bóng].
Từ Doanh tag Chu Nghiên:
[Bạn bị sao thế?! Cô ta cố ý tôi mất mặt đúng không?]
Chu Nghiên: [A Hâm vốn tính ngốc nghếch, có gì nấy, cũng đâu có gì quá đáng.]
Từ Doanh: [Sau này có tôi thì không có ta, đừng rủ tôi đi chơi chung với ta nữa.]
Chu Nghiên: [Anh sẽ bảo ấy ý.]
Tôi giơ điện thoại lên, nhướng mày:
“Thế nào? Muốn tôi ý cái gì?”
“A Hâm, đừng giận, chỉ là bừa cho qua chuyện thôi, chứ có thể gì em ?”
Chu Nghiên vốn là người hòa nhã, không thích gổ, điển hình của kiểu “người tốt” ai cũng quý mến.
Anh ta khoác vai tôi:
“Thôi nào, đi xem phim đi, đừng để mấy chuyện không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng. Mình cũng lâu lắm rồi mới gặp nhau mà.”
Dù hơi bực, trước giờ cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, thấy ấy nhận sai thành khẩn, tôi cũng tạm thời bỏ qua quan sát thêm một thời gian.
Bạn thấy sao?