Cuộc Hẹn Hò Định [...] – Chương 4

1.

Tôi xấu hổ đến đỏ mặt khi quay video cận cảnh cơ bụng của mình.

Cơ bụng lấp ló thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi không dám xem lại lần thứ hai, vội vàng đăng luôn.

Bình luận tràn ngập tiếng :

【Streamer thiếu thốn cảm số một trên toàn mạng.】

【Tốt quá rồi! Là nam Bồ Tát! Chúng ta cứu rồi!】

【Người cứ liên tục bảo “Cho xem cơ bụng đi” thì phải sao?】

【Đơn giản thôi, cứ khoe cơ bụng là ! Như sẽ nhận nhiều hơn! Streamer logic 10/10!】

【Streamer không gì, chỉ lặng lẽ khoe cơ bụng.】

【Đại sư, người đã khai sáng cho ta, ta đã giác ngộ rồi!】

【A di đà phật, bản đại sư không ngờ streamer này lại có tư chất lĩnh ngộ cao đến .】

【HAHAHAHAHAHAHAHA】

【……】

Tôi tắt phần bình luận, trong lòng có chút xấu hổ lẫn tức giận.

Tôi biết mình không thông minh.

Nhưng tôi hiểu ý của bình luận dưới video.

Họ đang xem tôi như một trò tiêu khiển.

Logic của tôi đúng là không giống người khác.

Nhưng tôi chỉ muốn có ai đó thích mình mà thôi.

Tôi nghĩ, có lẽ sau này không nên đăng video nữa.

2.

Đột nhiên, tôi nổi tiếng.

Không chỉ các trang tin tức giải trí đăng bài về tôi.

Mà còn có họa sĩ vẽ phiên bản chibi của tôi, rất đáng .

Tài khoản của ấy tên là “Tiểu Linh Đang”.

Cô ấy từng để lại bình luận dưới video đầu tiên của tôi:

“Hôm nay, số người thích lại nhiều thêm một người nữa. Cố lên!”

Tôi cảm .

Vậy nên, tôi đăng video thứ hai trong đời, tiếp tục khoe cơ bụng.

Sau đó, lượng fan của tôi ngày càng nhiều.

Khi tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mọi người chỉ thích cơ bụng của tôi, vì cứ có người follow rồi lại unfollow, chờ đến khi tôi đăng video khoe cơ bụng mới quay lại—

Cô ấy :

“Đừng nghi ngờ thế giới này, sẽ luôn có người con người thật của .”

Khi tôi vì lượng follow đã vượt mốc một triệu, ấy bình luận:

“Anh chỉ cần rực rỡ, rồi bướm sẽ tự bay đến.”

Mỗi lần tôi đạt cột mốc quan trọng, ấy đều vẽ cho tôi một bức chibi thật ngầu.

Cô ấy :

“Mong nam Bồ Tát có thể tự tin hơn. Anh có rất nhiều fan, mọi người đều .”

Tôi từng có lúc nghi ngờ.

Từng có lúc suy sụp.

Thậm chí khi nền tảng giảm tương tác, tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Tôi hiểu rõ rằng những người theo dõi qua màn hình sẽ không thích tôi mãi mãi.

Dù họ gọi tôi là “chồng”, rằng tôi, thậm chí gửi những tin nhắn tục tĩu.

Nhưng tôi vẫn không cảm nhận chân thật.

Tôi nghĩ, họ đến với tôi vì cơ bụng.

Nhưng một khi tôi già đi, sắc tàn, họ sẽ rời xa tôi.

Còn về Tiểu Linh Đang…

ấy ở đó, tôi cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Tôi có một ảo giác rằng—

Hình như, tôi thực sự một người thích.

Cô ấy trong mắt tôi không giống với những người khác.

Cô ấy chưa bao giờ trêu tôi bằng những lời lẽ sỗ sàng.

Mỗi bình luận của ấy chỉ truyền tải một thông điệp duy nhất—

Cô ấy thích tôi.

Vậy nên, tôi nghĩ…

Việc tôi thích Tiểu Linh Đang cũng là điều đương nhiên.

Tôi biết mặt ấy, biết nghề nghiệp của ấy, biết ấy tốt nghiệp trường nào.

Cô ấy thường chia sẻ cuộc sống trên trang cá nhân.

Tôi mơ tưởng đến ấy, khao khát đến gần ấy hơn.

Nhưng tôi không dám.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng là người khiến ai thích.

Có lẽ, nếu Tiểu Linh Đang gặp tôi ngoài đời, ấy cũng sẽ ghét tôi.

3.

Như thường lệ, sau khi đăng video, tôi chờ đợi bình luận của Tiểu Linh Đang.

Tôi chờ mãi… cuối cùng cũng thấy ấy thả tim.

Tiếp theo, chắc chắn sẽ là bình luận.

Tôi mong chờ xem lần này ấy sẽ bày tỏ cảm theo cách nào đây.

【Trai đẹp, hẹn hò không?】

Tôi thừa nhận, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là tim đập thình thịch.

Mà là—

Đây không phải Tiểu Linh Đang.

Nhưng tài khoản này đúng là của ấy.

Tôi chưa kịp nghĩ nhiều.

Tôi vốn là người dễ bị ngu ngơ, logic có vấn đề.

Có lẽ hôm nay, Tiểu Linh Đang muốn thử một cách khác để tiếp cận tôi?

Vậy nên, tôi lập tức trả lời:

“Được thôi!”

Sau đó, ấy nhắn tin riêng cho tôi, gửi thông tin liên lạc.

Cho đến khi ấy hẹn gặp tôi, tôi vẫn không dám tin.

Tiểu Linh Đang ngoài đời thật…

Hình như không giống với những gì tôi tưởng tượng lắm.

Cô ấy hoạt bát hơn rất nhiều.

Cứu với!!!

Tôi đã gặp Tiểu Linh Đang ngoài đời thật rồi!!!

Cô ấy :

“Em mắc một căn bệnh, không chạm vào cơ bụng sẽ khó chịu lắm.”

“Anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?”

Thì ra là !

Không trách Tiểu Linh Đang lại đột nhiên muốn gặp tôi.

Tôi đỏ mặt, cùng ấy về nhà.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu… đương.

Cả người tôi cứ lâng lâng như trên mây, hạnh phúc đến mức như sắp bay lên.

Nhưng đã rất lâu rồi, Tiểu Linh Đang không còn nhắc đến chuyện sờ cơ bụng nữa.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi… liệu có phải tôi sắp thất sủng rồi không?

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc áo sơ mi trắng, :

“Anh mặc thử cái này xem, đảm bảo mê hoặc biết bao người.”

Tôi mặc vào, đứng trước cửa phòng ấy, cố ý quyến rũ.

Tôi :

“Anh chỉ muốn mê hoặc một mình em thôi.”

4.

Khi Tiểu Linh Đang rằng ấy đã lừa tôi, tôi đã có chút dự cảm.

Cũng phải thôi, gì có ai mắc cái bệnh không sờ cơ bụng thì khó chịu chứ—

Sai rồi.

Cô ấy ấy chỉ thay thân đi gặp mặt ngoài đời.

Tôi thực sự rất lo lắng, liệu ấy có vì chuyện này mà chia tay tôi không.

Vậy nên, tôi liền bán thảm, kể lể rất nhiều.

Tiểu Linh Đang rất tốt bụng.

Cô ấy :

“Từ giờ đừng gặp lại gia đình nữa.”

“Lâm Thanh Dã, sau này, em chính là gia đình của .”

Tôi hỏi ấy:

“Có phải em đang thương không?”

Tiểu Linh Đang :

“Đúng , em thương .”

“Nhưng đừng hiểu lầm, em cũng thương những người không có cơm ăn, những con mèo con chó lang thang.”

“Nhưng em chỉ xem là gia đình của em thôi.”

“Em thích , Lâm Thanh Dã.”

Tôi nghĩ, mình đúng là có tâm cơ hơn những người vô gia cư hay vật hoang.

Tôi quá giỏi bán thảm rồi.

Tôi muốn với cả thế giới rằng tôi có rồi.

Vậy nên, tôi quyết định livestream thông báo chuyện này.

Tối hôm đó, Tiểu Linh Đang đã tặng tôi rất nhiều quà trên sóng trực tiếp.

Tôi rất vui.

Nhưng tôi vui mừng quá sớm.

Mẹ kế của tôi tìm đến tôi, muốn tôi gặp bà ấy.

Từ nhỏ đến lớn, tôi gần như chưa từng cảm nhận sự ấm áp của gia đình.

Mẹ ruột của tôi ghét cha tôi, vì , từ khi tôi sinh ra, bà ta đã khắc nghiệt với tôi.

Cuối cùng, bà ta vứt tôi cho cha ruột.

Nhưng cha tôi bận kết hôn với người khác, không có thời gian quan tâm đến tôi, liền giao tôi cho bảo mẫu.

Bảo mẫu thường xuyên đánh tôi.

Chính mẹ kế đã cứu tôi.

Bà ấy :

“Từ giờ, con là con trai của ta.”

Nhưng đến khi con ruột của bà ấy ra đời, bà ấy mới dần dần quên tôi đi.

Chuyện này không phải lỗi của bà ấy.

Chúng tôi vốn chẳng có quan hệ máu mủ.

Bà ấy đã đối xử với tôi rất tốt rồi.

Cha mẹ ruột của tôi, bảo mẫu, họ hàng thân thích—tất cả bọn họ đều đánh đập, chửi mắng, coi tôi như một gánh nặng.

Chỉ có bà ấy chăm sóc tôi đến tận khi tôi tròn mười tám tuổi.

Sau đó, vì tôi đổi họ theo bà ấy, bà ấy đã cho tôi một phần cổ phần công ty.

Tôi không cần gì cả, vẫn có thể kiếm tiền một cách dễ dàng.

Tôi biết, bà ấy muốn tôi chuyển hết số cổ phần này cho con trai ruột của bà ấy.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là… bà ấy còn lựa chọn vào livestream của tôi để tặng quà.

Có lẽ bà ấy cũng sợ tôi mất hết cổ phần, rồi không còn tiền để sống nữa.

Vậy nên, tôi chưa từng nghĩ đến việc từ chối.

Nhưng lần này, bà ấy còn muốn cắt đứt quan hệ với tôi.

Tôi thất vọng tắt livestream.

Bây giờ tôi chỉ muốn gặp Tiểu Linh Đang.

Tôi muốn nghe ấy thích tôi.

Như thể có thần giao cách cảm, giống như ấy biết tôi đang buồn.

Tiểu Linh Đang ôm một bó hoa hồng rực rỡ, đưa nó cho tôi.

Tôi – một kẻ sắp mất hết tất cả.

Không còn fan hâm mộ, sắp mất đi người thân duy nhất mà tôi thừa nhận, mất đi toàn bộ cổ phần trong Tập đoàn Lâm.

Tôi ôm chặt lấy ấy.

“Anh chỉ còn em thôi, Tiểu Linh Đang.”

5.

Tôi đã hứa với Tiểu Linh Đang rằng sẽ không gặp lại gia đình.

Nhưng tôi vẫn đi gặp mẹ kế của mình.

Bà ấy :

“Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời chúng ta gặp nhau.”

Vậy nên, tôi đã đi.

Không ngờ bà ấy đúng.

Đó thực sự là lần cuối cùng tôi gặp bà ấy.

Mẹ kế của tôi sau đó bị đẩy xuống vách núi.

Tôi đã tổ chức tang lễ cho bà ấy.

Nhưng con trai ruột của bà ấy, Trầm Mặc, chưa từng đến viếng.

Bà ấy là một người tốt.

Cả đời bà ấy đều vì Trầm Mặc mà hy sinh.

Sau này tôi biết chính hắn đã đẩy bà ấy xuống vực, lòng tôi tràn ngập thù hận.

Tôi đã báo thù cho mẹ kế.

Cuối cùng, Tập đoàn Lâm sản.

Một kẻ ngu ngốc như tôi, mà lại có thể khiến cả một tập đoàn sụp đổ.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này.

Tôi không với Tiểu Linh Đang rằng hôm nay tôi đã đi gặp mẹ kế.

Tiểu Linh Đang tôi, hậm hực :

“Lâm Thanh Dã, đúng là đồ ngốc!”

Đúng , tôi rất ngốc.

Nhưng tôi sẽ không ngoại .

Tình của tôi đã đến.

(“)

Thực ra, ý tôi là: “Xin em đừng bỏ rơi , Tiểu Linh Đang, cầu xin em.”

Tôi đoán, có lẽ ấy sẽ hiểu .

Vậy nên tôi lại giả vờ cứng miệng, :

“Anh quen rồi.”

Nhưng tôi nghĩ, một kẻ cứng miệng như tôi, lại gặp một vị thần nhân hậu.

Bởi vì Tiểu Linh Đang :

“Không, em sẽ không bao giờ bỏ rơi .”

6.

Tiểu Linh Đang sẵn sàng vì tôi mà tẩy chay tất cả sản phẩm của Tập đoàn Lâm.

Thậm chí ấy còn muốn chuyển nhà.

Tôi nghĩ, có lẽ ấy thực sự thích tôi.

Tiểu Linh Đang thật tốt.

Cô ấy :

“Em thích .”

Sau đó, dưới sự quấn quýt của tôi, ấy thêm mấy lần nữa.

Tôi nhớ lại “căn bệnh” của ấy, trong lòng thầm đoán:

Có khi nào ấy là vì căn bệnh đó không?

Cô ấy nghiêng đầu, tít mắt:

“Thực ra… em không có bệnh gì cả, em lừa thôi.”

Tôi đúng là ngu ngốc như mọi khi.

Không sao, tôi có thể tiếp tục bán thảm.

Tôi lập tức bày ra vẻ tội nghiệp, đáng thương :

“Vậy em thích , cũng là lừa sao?”

Cô ấy bật , dịu dàng :

“Em thích , chuyện này là sự thật 100%.”

Cô ấy :

“Sau này, ngày nào em cũng sẽ một trăm lần rằng em thích !”

Cô ấy :

“Vậy còn , có thích em không? Em cũng muốn nghe cơ.”

Tiểu Linh Đang, cảm ơn em vì đã thích .

Anh cũng… thích em.

Sau này, cũng sẽ một trăm lần mỗi ngày.

“Tiểu Linh Đang, thích em.”

(Hết.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...