10.
Lâm Thanh Dã vừa lên sóng, tôi lập tức nhấn vào xem.
Anh ấy vẫn không lộ mặt, chỉ để lộ phần trên từ cổ trở xuống.
Anh :
“Hôm nay livestream là để thông báo một tin vui và một tin buồn.”
“Mọi người muốn nghe tin nào trước?”
Bình luận trên màn hình tràn ngập: “Tin vui!”
Anh nhẹ:
“Tin vui là… đang rồi. Hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho .”
Lúc này, tôi đang điên cuồng tặng quà ảo.
Tên tôi nhảy lên bảng xếp hạng, chiếm vị trí số 1.
Lâm Thanh Dã dường như thấy, mím môi :
“Cảm ơn [Tiểu Linh Đang] đã tặng tên lửa.”
“Mọi người cứ hỏi là ai đúng không?”
“Bây giờ, ấy sẽ chính thức tuyên bố chủ quyền.”
“Vâng, chính là [Tiểu Linh Đang].”
“Tiểu Linh Đang, đừng tặng nữa, đợi livestream kết thúc, sẽ đến tìm em.”
“Đúng , từ giờ trở đi, streamer này thuộc về một mình [Tiểu Linh Đang].”
Tay tôi đang spam tặng quà bỗng khựng lại.
Mặt tôi đỏ bừng theo phản xạ.
A a a a a a a a!
Tôi biết mà, Lâm Thanh Dã tuyệt đối không phải tra nam.
Sự tự ti và thiếu thốn cảm của ấy không phải là một “nhân thiết” giả tạo.
Anh ấy sẵn sàng lớn tiếng thông báo với cả thế giới rằng ấy đã có người .
Mà của ấy, chính là [Tiểu Linh Đang].
Tôi không tiếp tục spam quà tặng nữa.
Bảng xếp hạng của tôi dần bị những người khác vượt qua.
Khi livestream kết thúc, đứng hạng nhất là “Lâm Tổng” từ một tập đoàn nào đó.
Nhưng tôi không quan tâm.
Bởi vì tôi còn bận nhắn tin với thân:
“Anh ấy công khai tao rồi!”
Bạn thân:
“Mày vung tiền mua quà điên cuồng như thế, đến thằng ngốc cũng ra quan hệ hai đứa không bình thường!”
Tôi:
“Ai tặng quà là có quan hệ đặc biệt? Fan của ấy đều có tiền, không phải ai cũng là của ấy. Chỉ có tao thôi, hehe~”
Bạn thân:
“Được rồi, một đứa đẹp trai, một đứa xinh , tao đành miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.”
Tôi :
“Mày là bà mai của bọn tao đấy, mai mời mày đi ăn nhé!”
Bạn thân:
“Ôi dào~ ‘Bọn tao’, hai người giờ chính thức là một cặp rồi nhỉ?”
Tôi hơi ngượng:
“Thế nhé, quyết định đi. Mai gặp!”
Tôi không tiếp tục xem livestream nữa, mà ra ngoài mua một bó hoa.
Tôi muốn tặng nó cho Lâm Thanh Dã.
11.
Tôi đưa bó hoa cho Lâm Thanh Dã khi ấy vừa livestream xong trở về.
Anh ấy đã dọn đến sống cùng tôi từ lâu.
Chỉ là vì thiết bị livestream vẫn còn ở căn hộ cũ, nên ấy phải quay về đó để lên sóng.
Tôi , thẳng vào mắt ấy:
“Từ giờ, chỉ thuộc về một mình Tiểu Linh Đang thôi nhé.”
Lâm Thanh Dã cúi đầu, ôm chặt lấy tôi:
“Ừ, là của em, chỉ của một mình em.”
“Anh chỉ còn mỗi em thôi, Tiểu Linh Đang.”
Tôi dựa vào lòng ấy, dịu dàng :
“Mai bọn mình đi ăn với thân, phải cảm ơn ấy thật tử tế.”
Anh ấy hơi do dự, rồi từ chối:
“Mai… không , có một chuyện quan trọng phải .”
Tôi hơi hụt hẫng:
“Vậy à? Không sao.”
“Chuyện gì ? Có cần em giúp không?”
Anh ấy vội vàng tránh ánh mắt tôi:
“Không cần đâu, tự đi .”
Tôi cảm thấy ấy có gì đó giấu giếm.
Nhưng không định , tôi cũng không hỏi thêm.
Ngày hôm sau, tôi đi gặp thân một mình.
Bạn thân tò mò hỏi:
“Anh ấy đâu? Sao không đi cùng mày?”
Tôi nhún vai:
“Anh ấy có việc bận, không cụ thể là gì.”
Bạn thân đột nhiên hét lên:
“Khoan đã! Lẽ nào ta đi gặp cái ‘Lâm Tổng’ đó?!”
Tôi ngơ ngác:
“Lâm Tổng nào?”
Bạn thân lườm tôi:
“Lâm Tổng chính là ‘chị đại giàu có’ đứng đầu bảng xếp hạng quà tặng livestream hôm qua đó! Tao xem hết buổi live rồi, bà ấy liên tục tặng quà, tổng giá trị phải lên đến bảy con số!”
Tôi sững sờ:
“Thật không?!”
Hôm qua tôi chỉ mải nghĩ đến chuyện tặng hoa cho Lâm Thanh Dã, hoàn toàn không ý đến những thứ này.
“Lâm Thanh Dã chẳng phải đã rõ là có rồi sao? Còn tuyên bố không livestream nữa.”
“Cho nên buổi live hôm qua cũng không có mấy người tặng quà.”
“Nhưng ngay khi sắp kết thúc, ấy có thể đáp ứng một cầu của fan, xem như phúc lợi cuối cùng.”
“Ban đầu mọi người chỉ ngoan ngoãn spam trên màn hình những cầu bình thường.”
“Nhưng ‘Lâm Tổng’ đột nhiên vừa ném quà điên cuồng, vừa nhắn: ‘Gặp mặt một lần đi’.”
“Lâm Thanh Dã lờ đi, Lâm Tổng cứ tiếp tục quăng quà, mạnh tay đến mức ấy phải vội vàng kết thúc livestream.”
“Người ta thống kê , số tiền quà tặng lúc đó đã vượt quá bảy con số.”
Tôi trợn tròn mắt:
“Không thể nào, chuyện này…”
Bạn thân tôi nhún vai:
“Fan đã đào ra rồi, Lâm Tổng là nữ CEO của Tập đoàn Lâm, tài sản hàng tỷ.”
Cô ấy vỗ vai tôi:
“Hôm qua trong livestream, Lâm Thanh Dã không hề nhận lời gặp mặt.”
“Vậy nên tao cứ tưởng ta sẽ không đi.”
“Nhưng hôm nay ta lại biến mất, tao có chút nghi ngờ.”
“Tiểu Linh Đang, mày đừng có cuồng nữa. Chuyện này, nhất định phải hỏi rõ ràng.”
Tôi gật đầu, cố gắng ăn hết bữa cơm một cách máy móc.
Tự nhiên tôi cảm thấy hối hận.
Hối hận vì mình không cố giữ vị trí “top 1” trong bảng tặng quà.
Lâm Thanh Dã, rốt cuộc có đi gặp Lâm Tổng không?
12.
Tôi không phải không tin tưởng Lâm Thanh Dã.
Tôi chỉ nghĩ rằng giữa người với nhau, nếu có hiểu lầm, thì nên giải thích rõ ràng để có thể bên nhau lâu dài.
Vậy nên, tối hôm đó khi ấy trở về, tôi hỏi thẳng:
“Hôm nay có đi gặp Lâm Tổng không?”
Lâm Thanh Dã tròn mắt tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Sao em biết?”
Tôi: …
Khoan, gì ?
Sao lại nhận nhanh thế?
Tôi tức giận :
“Lâm Thanh Dã, thật ngốc!”
Dù có lừa tôi thì cũng đừng nhận ngay chứ!
Nếu không phải tra nam, thì cũng là đồ ngốc!
Anh ấy cúi đầu, có chút mất mát:
“Anh đúng là rất ngốc mà, Tiểu Linh Đang, có phải em chê rồi không?”
Tôi tức điên, quát lớn:
“Đây mới là trọng điểm à?!”
“Anh có biết việc gọi là gì không?!”
“Là ngoại !”
Lâm Thanh Dã lập tức :
“Anh không ngoại ! Sao có thể ngoại chứ! Anh chỉ thích em, chỉ thích mình em thôi!”
Tôi nghiến răng:
“Vậy đi gặp Lâm Tổng gì?”
Lâm Thanh Dã hít sâu, rồi :
“Bà ấy là… mẹ kế của . Em đừng hiểu lầm.”
Tôi sửng sốt.
Cái quái gì , đây là ‘tiểu thuyết mẹ kế’ à?!
Tôi :
“Mẹ kế thì đã sao, hai người đâu có quan hệ máu mủ.”
Lâm Thanh Dã thở dài:
“Đúng , không có quan hệ máu mủ. Mà bà ấy cũng rất ghét .”
“Lần này bà ấy tìm chỉ để bắt chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong công ty cho con trai ruột của bà ấy.”
Tôi cứng họng.
Khoan đã.
Mới lúc nãy còn đang về chuyện có phải ngoại không.
Sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện sang nhượng cổ phần công ty ?!
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Anh… có cổ phần của Tập đoàn Lâm? Cái tập đoàn siêu quyền lực đó á?!”
Lâm Thanh Dã gật đầu, rồi lại nhẹ giọng :
“Nhưng sắp không còn nữa. Anh đã đồng ý giao lại cho họ rồi.”
Tôi bàng hoàng:
“Anh… sao lại đồng ý?!”
“Bà ấy đâu có đối xử tốt với !”
Lâm Thanh Dã chìm vào dòng hồi tưởng, khẽ thì thầm:
“Nhưng lúc còn nhỏ, bà ấy từng đối xử với rất tốt.”
“Anh chưa từng cảm nhận mẫu tử.”
“Bà ấy không phải là một người mẹ quá tuyệt vời, so với mẹ ruột của , bà ấy tốt hơn rất nhiều.”
“Có lẽ… bà ấy chỉ quá con trai ruột của mình thôi.”
“Đôi lúc, thật sự rất ghen tị với Trầm Mặc. Cậu ta có một người mẹ tốt đến thế.”
“Lúc trước, vì danh nghĩa là con trai bà ấy, mới đối xử không tệ.”
“Nhưng từ khi Trầm Mặc ra đời, bà ấy bắt đầu lãng quên .”
“Thực ra, có thể hiểu .”
“Ngày đó, cũng vì chịu đổi sang họ của bà ấy, nên mới có một phần cổ phần công ty.”
“Lần này, bà ấy muốn giao hết lại cho Trầm Mặc.”
“Vốn dĩ, đây là thứ thuộc về cậu ta.”
“Bà ấy từng có ơn với .”
“Anh sao có thể từ chối chứ?”
“… Nhưng bà ấy còn muốn cắt đứt quan hệ với .”
“Anh không hề muốn như .”
“Nhưng… cũng không thể từ chối bà ấy.”
“Tiểu Linh Đang, có vẻ như lại bị bỏ rơi rồi.”
“Anh thực sự rất đáng ghét đúng không?”
Lâm Thanh Dã cúi đầu, linh tinh hết câu này đến câu khác.
Còn tôi thì đã khóc đến mức tèm lem cả mặt.
“Bảo bối, không sao đâu, vẫn còn có em. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi .”
Lâm Thanh Dã ngước mắt tôi, giọng ấy trầm xuống:
“Trước đây em đừng gặp lại gia đình nữa. Anh đã đồng ý.”
“Nhưng lần này, vẫn đi gặp bà ấy.”
“Anh còn định giấu em, không ngờ em lại đoán ra nhanh như .”
“Tiểu Linh Đang, có vẻ đã khiến em giận rồi. Nhưng em tin đi, hoàn toàn không cố ý.”
“Mẹ kế đây là lần cuối cùng bà ấy gặp , chỉ muốn bà ấy một lần.”
Tôi nghẹn ngào :
“Em không giận nữa.”
Anh ấy dán sát vào tôi, giọng đầy tủi thân:
“Nhưng mà thật sự rất ngốc. Nếu em ghét rồi, muốn bỏ rơi thì cũng không sao đâu.”
“Anh quen rồi.”
Tôi òa khóc:
“Không! Em sẽ không bao giờ bỏ rơi !”
13.
Sau đó, chúng tôi rủ thân đi ăn, kể lại toàn bộ sự việc cho ấy nghe.
Ba đứa cùng nhau ôm đầu khóc lóc.
Bạn thân tôi nức nở:
“Không phải chứ, Lâm Thanh Dã, sao cuộc đời thảm dữ ? Tôi thực sự đau lòng luôn đấy!”
Chúng tôi đã xem thông báo chính thức về thay đổi cổ đông trên trang web của Tập đoàn Lâm.
Bây giờ, Lâm Thanh Dã không còn một chút cổ phần nào.
Còn Trầm Mặc thì một bước lên trời, trở thành cổ đông có số cổ phần lớn thứ hai công ty.
Bạn thân nghiến răng:
“Có một bà mẹ giỏi giang thì ghê gớm lắm à? Nếu giỏi như thế sao hồi đó không chịu đổi họ luôn đi?”
Tôi gật đầu đồng :
“Đúng ! Cái bà Lâm Tổng kia cũng thật quá đáng!
“Rõ ràng ban đầu ai đổi họ thì người đó chia cổ phần. Giờ lại lật kèo!”
“Bà ta nghĩ trai tôi dễ bắt nạt sao?!”
Tôi tiếp:
“Từ giờ, tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì của Tập đoàn Lâm nữa!”
“Bắt đầu chiến dịch tẩy chay từ bản thân mình trước!”
Bạn thân:
“Tôi cũng thế!”
Hai chúng tôi đồng loạt quay sang Lâm Thanh Dã.
Anh ấy lưỡng lự một chút, rồi khẽ:
“Vậy… cũng sẽ không dùng nữa.”
Tôi vỗ mạnh lên lưng ấy:
“Phải cứng rắn lên! Đã không dùng thì nhất định không dùng!”
Anh ấy khẽ:
“Cảm ơn em, Tiểu Linh Đang.”
“Có em thật tốt.”
Chúng tôi ăn xong, đến lúc tạm biệt thân.
Bỗng nhiên ấy :
“Tiểu Linh Đang, đã đến lúc mày lộ thân phận rồi, theo diễn biến cốt truyện, mày chắc chắn có một thân phận bí ẩn!”
Tôi cúi đầu suy tư:
“Giờ tao nên tung thân phận đại tiểu thư nhà giàu, sau đó lạnh lùng một câu…”
“— Trời lạnh rồi—”
Bạn thân lập tức tiếp lời:
“—Tập đoàn Lâm đáng lẽ phải sản!”
Lâm Thanh Dã ngốc nghếch, tôi và thân diễn trò:
“Tiểu Linh Đang, dù em không phải thiên kim tiểu thư, cũng sẽ mãi em.”
Tôi:
“Em cũng sẽ mãi !”
Bạn thân:
“Ôi giời ơi, hai người sến quá! Tao đi đây, tụi mày cứ việc hạnh phúc. Tập đoàn Lâm sớm muộn gì cũng sản thôi.”
Ai ngờ, ấy lại trúng thật.
Sau này, tập đoàn Lâm hùng mạnh kia thực sự sản.
Đó là chuyện của rất lâu về sau.
Nghe , mẹ kế của Lâm Thanh Dã cuối cùng bị chính con trai ruột chết.
Nhưng thôi, đó là chuyện sau này.
Bạn thân đi rồi, tôi và Lâm Thanh Dã nhau .
Anh ấy :
“Tiểu Linh Đang, hình như căn nhà chúng ta đang ở cũng thuộc dự án bất sản của Tập đoàn Lâm.”
Tôi:
“…Vậy thì chuyển nhà thôi.”
Lâm Thanh Dã tủm tỉm, ánh mắt cong cong đầy ý :
“Tiểu Linh Đang, hình như em thực sự rất thích đấy.”
Tôi lườm ấy:
“Nói thừa!”
Anh ấy đầy đắc ý:
“Tiểu Linh Đang, em thêm vài lần nữa đi, muốn nghe em thích hoài luôn.”
Tôi bĩu môi.
Thích mà nhiều quá thì mất giá trị rồi.
Thế nên, tôi mỉm :
“Cho em xem cơ bụng đi.”
Lâm Thanh Dã lập tức mất đi vẻ tự mãn, vội vàng hỏi:
“Em lại tái phát bệnh à? Mình về nhà ngay thôi!”
Thì ra, ấy thực sự tin lời nhảm của tôi từ lần đầu gặp mặt.
Tôi áp sát vào ấy, hôn lên má một cái, thì thầm:
“Em thích .”
Mặt ấy ngay lập tức đỏ như quả cà chua chín, ngơ ngác tôi.
Rồi lắp bắp :
“Về… về nhà đi, về nhà sẽ cho em xem cơ bụng.”
Một lát sau, ấy lại lí nhí:
“Tiểu Linh Đang… em có thể lại lần nữa không? Vừa nãy chưa nghe rõ.”
Bất cứ chuyện gì tôi , đều tin.
Chỉ duy nhất chuyện tôi thích , cứ phải hỏi đi hỏi lại, muốn nghe mãi.
Như thể chuyện này quá khó tin .
Có lẽ, thích nhiều lần thì sẽ không còn giá trị nữa.
Nhưng không sao.
Vì Lâm Thanh Dã cũng dành cho tôi rất rất nhiều thương.
Lâm Thanh Dã, em sẽ dành cho thật nhiều thật nhiều .
Sau này, ngày nào em cũng sẽ một trăm lần.
“Lâm Thanh Dã, em thích .”
Ngoại truyện của Lâm Thanh Dã:
Bạn thấy sao?