Cuộc Hẹn Hò Đầy [...] – Chương 1

Người mà tôi đang hẹn hò qua mai mối đã mở thẻ thân nhân cho tôi, và hôm sau tôi vô sử dụng nhầm thẻ đó.

Ngay lập tức, thông tin của người đó đã xuất hiện.

“Em mua gì mà tốn có 9.9 tệ ?”

Tôi đã than thở với thân suốt cả nửa tiếng về sự keo kiệt của ta, rồi chuyển lại cho ấy 9.9 tệ.

“Chỉ là uống một cốc trà sữa thôi mà.”

Bên kia đầu tiên là gửi mấy dấu chấm hỏi, rồi sau đó gửi hàng chục cái bao lì xì “9999.”

“Ý là, em nên ăn những món ngon ngon một chút.”

1

Khi chị họ tôi, Nghê Vi, nhắn tin cho tôi, tôi đang trong giờ học.

【Em à, sao đây, mấy hôm trước chị thất , khóc lóc muốn người ta giới thiệu người mới, giờ thì người ta giới thiệu cho chị một đối tượng mai mối, mà chị lại lành với chồng cũ rồi…】

Việc này dễ giải quyết, tôi trả lời lại: 【Chia ra một cái.】

Nghê Vi trả lời ngay lập tức: 【Em muốn cái nào?】

Tôi tin câu trên mạng: thực ra rất nhiều người đều là người hơi ngớ ngẩn, họ có thể tự lo cho bản thân, nên cứ bị coi là người bình thường.

Chị họ tôi chắc chắn là một trong số đó.

Thấy tôi không trả lời, Nghê Vi đau lòng nhắn tiếp:

【Chồng cũ chị chị còn muốn, đối tượng mai mối chị sẽ chia cho em.】

Chị ấy thật là tốt.

【Chị để em chọn một trong hai chứ không phải chia hết cho em.】

Nghê Vi tỏ vẻ tủi thân gửi một đoạn âm thanh:

【Vậy em phải gặp mặt rồi mới chia cho em, thế này đi, em đi thay chị gặp đối tượng mai mối, em yên tâm, người đó không biết chị trông thế nào đâu.】

Tôi từ chối mạnh mẽ: 【Không đi.】

【Em mà bỏ chị, sau này chị thất ai còn dám giới thiệu đối tượng cho chị.】

Tôi vẫn không lay chuyển: 【Không đi.】

【Em chỉ cần gặp mặt một lần, rồi khéo léo từ chối bảo là không hợp, xong chị sẽ đưa em một ngàn.】

【Địa chỉ.】

Chị ấy đưa ra quá nhiều tiền, giàu có khiến tôi không thể từ chối.

Tôi xin phép giảng viên nghỉ học, theo cầu của Nghê Vi, về ký túc xá chuẩn bị một chút.

【Mặc cho trưởng thành một chút, mặc dù là đi từ chối đối tượng mai mối, đừng nghĩ là qua loa, đừng hỏng hình tượng của chị.】

Tiền khó kiếm, mà người không dễ.

Mặc trưởng thành một chút hả, tôi có đủ sức lực và chiêu trò.

Tôi hỏi cùng phòng, Phó Hân Hân, mượn một bộ đồ. Cô ấy là một giáo viên gia sư, trông ngọt ngào dễ thương, chưa dạy bao lâu đã có học sinh thổ lộ cảm.

Phó Hân Hân sợ quá, đêm đó thay đổi diện mạo, từ đó mỗi lần đi dạy, phong cách của ấy từ nữ sinh trẻ trung biến thành giám đốc giáo dục.

Học sinh không còn thổ lộ nữa, phụ huynh cũng tin tưởng hơn.

Tôi mặc một chiếc váy hoa cũ, nếu che đi khuôn mặt đầy collagen, từ bên ngoài ít nhất trông già hơn hai mươi tuổi.

Cực kỳ “gia thế”, đủ để tăng giá trị bản thân rồi.

Khi tôi vội vã đến nhà hàng để gặp mặt, thời gian vừa đúng.

Nghê Vi gửi cho tôi thông tin của đối phương.

【Anh ấy đã đến rồi, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.】

Tôi nhanh chóng xác định đối tượng, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi quay lưng về phía tôi bên cửa sổ, ta đang gọi điện thoại, ngón tay cầm điện thoại nổi rõ các khớp.

Chỉ lưng cũng thấy rất dễ .

Tôi hít thở sâu vài lần, rồi dứt khoát bước tới, lại dứt khoát ngồi đối diện với ta.

Anh ta cũng vừa ngẩng đầu tôi.

Anh ấy đeo kính viền mỏng màu xám, ánh mắt dưới lớp kính dài và đen, chỉ cần qua thôi cũng đã toát lên một vẻ ấm áp đầy cuốn hút.

Trời ơi, nếu các biết đối tượng mai mối của tôi đẹp trai như , các cũng sẽ nghĩ tôi thật may mắn.

2

Nghê Vi vì tên chồng cũ mặt giống thủy quái kia mà bỏ qua một soái ca cực phẩm thế này, đúng là “não người ta mù mắt.

Tôi lập tức thấy một trăm điều không vừa ý với bộ đồ “giáo Viên nghiêm khắc” của mình.

Đối tượng xem mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi đưa cho tôi một ly nước, giọng không chắc chắn:

“Tiểu thư Nghê?”

Tôi hơi chột dạ, cúi đầu uống một ngụm nước.

“Chào , là… là tôi.”

Anh ấy xoay cuốn thực đơn lại, đưa về phía tôi.

“Xem thử ăn gì nhé.”

Chỉ mới mấy phút trước, tôi còn nghĩ: “Ăn uống là điều không thể xảy ra đâu, một câu ‘giới tính không hợp’ là ta sẽ rút lui ngay.”

Nhưng bây giờ menu… món nào cũng hấp dẫn quá đi…

Thôi rồi, tôi thừa nhận, là vì người đối diện quá đẹp trai, khiến tôi lòng, tôi thèm ăn… à không, thèm người.

Tôi cúi đầu nghiêm túc chọn món, hoàn toàn không để ý rằng người đối diện đang âm thầm quan sát tôi từ đầu đến chân.

Anh ấy tựa vào lưng ghế, ngồi thoải mái, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi chọn món xong, đối diện vẫn tôi chăm , khiến tôi bắt đầu thấy bồn chồn, đành phải ra sức uống nước.

“Đới Nam Kha.”

Anh ấy đẩy nhẹ gọng kính—soái ca đúng là soái ca, chỉ một tác đẩy kính thôi mà cũng khiến người ta rung .

“Tống…”

Tôi suýt nữa buột miệng ra tên thật, may mà thắng kịp.

Anh ấy tôi nghi hoặc.

Tôi bỗng dưng nổi điên, hát luôn một câu:

“Tiễn rời xa, ngàn dặm quan sơn, còn ở đó chăng… haha, tôi tên là Nghê Vi.”

Đới Nam Kha cúi đầu chống trán, tôi thấy rõ khóe miệng ấy đang cong lên—!

Trời ơi cái miệng chec tiệt này, hát nhảm cái gì trời!

“À—” Đới Nam Kha ra vẻ ngộ ra điều gì đó.

“Hóa ra trước khi tự giới thiệu, còn phải biểu diễn tài năng nữa cơ à?”

Làm ơn đi, đừng nữa, da mặt tôi còn chưa đủ dày để chịu đựng mấy câu trêu chọc này đâu!

Tôi vội vàng chuyển chủ đề:

“Tôi năm nay 29 tuổi, nhà… nhà có rồi, ba mẹ mua cho trước Tết, xe thì là xe cũ, còn tiền tiết kiệm thì…”

Tôi nghĩ đến gương mặt hay than nghèo kể khổ của Nghê Vi, suy nghĩ một chút rồi :

“Chắc là không nhiều lắm.”

Đới Nam Kha thong thả tôi:

“29 tuổi?”

Tim tôi khựng lại một nhịp.

“Sao mà chị,” Đới Nam Kha kéo dài giọng, “giống sinh viên đại học quá .”

3

Sinh viên đại học dễ bị nhận ra sao?

Rõ ràng tôi đã cố ý mặc “chiến bào trưởng thành” rồi mà, sao vẫn giống sinh viên? Chẳng lẽ ánh mắt tôi quá thông minh sao…

“V– à?” Tôi bối rối, cảm giác bụng dưới hơi nóng lên.

“Có lẽ… tôi trông trẻ hơn tuổi thật.”

Đới Nam Kha “ừ” một tiếng, coi như đồng ý với lời giải thích “trẻ hơn tuổi” của tôi.

“À, đúng rồi Nghê,” ấy tiếp, “lần trước gọi điện, nghe giọng hình như không giống bây giờ lắm.”

Nghe , mắt tôi lập tức mở to.

Cái gì? Bọn họ từng chuyện điện thoại ư? Rõ ràng Nghê Vi họ không có liên lạc, tất cả đều qua người mai mối! Không thèm báo trước gì cả, Nghê Vi quả nhiên không muốn chị em tốt với tôi mà!

Tôi vội vàng vận dụng hết công suất não bộ để tìm lý do.

“À… lần đó tôi bị đau họng một chút.”

Sợ ấy không tin, tôi còn giả vờ thoải mái thêm:

“Qua điện thoại nghe không rõ lắm đâu, tôi cũng thấy giọng ngoài đời khác hẳn đấy.”

Đới Nam Kha nhướng mày: “Thật sao?”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa: “Ừm ừm.”

Không ngờ đối diện lại bật , khóe mắt dài và hơi rủ xuống, không biết là gợi cảm hay là tà nữa.

“C–?” Tôi hơi căng thẳng hỏi.

Đới Nam Kha khẽ ngẩng cằm, nụ vẫn chưa tắt:

“Cô muốn biết gì về tôi?”

Tuy tôi chưa từng đi xem mắt, đại khái quy trình thì tôi cũng hiểu.

“Vậy giới thiệu bản thân giống tôi lúc nãy đi.”

Đới Nam Kha liền nghiêm túc lại:

“Đới Nam Kha, hai mươi bảy tuổi, có nhà—tự mua, có xe—mới cứng, tiết kiệm… chắc cũng ổn.”

Đẹp trai mà điều kiện lại tốt thế này, sao còn phải đi xem mắt? Ra đường bắt đại một người—bất kể nam nữ—chắc cũng muốn gả cho ta mất!

“Anh… tại sao lại đi xem mắt ?”

Đới Nam Kha cúi đầu xắn tay áo sơ mi, giọng nhàn nhạt:

“Cũng không thường xuyên, chỉ là đôi khi cần trả nợ ân thì gặp một lần.”

Tôi hơi tò mò: “Vậy người mai cho … giới thiệu về tôi như thế nào?”

Đới Nam Kha suy nghĩ một lúc, khóe môi bỗng cong lên thành nụ đầy ẩn ý, ánh mắt ấy vừa sâu vừa mềm, như đang chứa cả một biển .

“Nói là … lớn tuổi, biết quan tâm người khác.”

4

Tôi hả hê cầm điện thoại nhắn tin cho Nghê Vi:

[Chị à, ấy bảo chị già.]

Nghê Vi cũng rảnh, trả lời ngay:

[Người ấy gặp là em mà.]

Tôi vừa định phản bác thì đột nhiên cảm giác bụng dưới thắt lại, ngay sau đó một luồng ẩm ướt ấm áp lan ra đùi.

Cái cảm giác này…

Đầu óc tôi “uỳnh” một cái. Đúng lúc này lại đến kỳ kinh nguyệt! Không ngờ bụng dưới khó chịu là do thế, còn tưởng mình hồi hộp quá mà ra.

Làm sao bây giờ? Quần áo chắc chắn đã bị bẩn. Tí nữa sao về? Chiếc váy hoa này mỏng lắm, chắc ghế cũng bị dính rồi, lỡ ông chủ bắt đền thì sao?

Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, đúng là vì 1000 đồng kia mà tự chuốc khổ. Nghê Vi từ xưa tới nay đâu có chuyện gì tốt lành, cả nhà ai cũng biết mà.

Cơn đau bụng kinh từ từ ập đến, tôi nén đau, tay cầm đũa run rẩy. Tôi vừa ăn vừa thần người ra, trong lòng nóng ruột nên không cẩn thận cắn phải lưỡi. Tôi “a” lên một tiếng, dưới chân lại cảm giác dinh dính thêm lần nữa.

Đới Nam Kha thấy thế liền hỏi khẽ:

“Sao ?”

Tôi đau đến rơi cả nước mắt, ngẩng lên Đới Nam Kha, tay vẫy vẫy bên miệng.

“Cắn phải lưỡi rồi.”

Anh nghe có vẻ dở khóc dở , đưa cho tôi một tờ giấy.

“Ăn từ từ thôi, đừng cắn lung tung.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...