Cuộc Gọi Xuyên Thời [...] – Chương 2

Chu Dịch Phong bất lực nhắm mắt:

“Không bàn đến việc câu chuyện của em có phải ảo giác hay không, thao tác này… Em định lừa thời gian sao? Thật là chuyện hoang đường…”

Anh còn chưa hết câu, điện thoại bỗng vang lên!

Màn hình sáng rực, hiển thị hai chữ: “Tiểu Thiến”.

Giống như tôi vừa nãy, toàn thân Chu Dịch Phong run rẩy, sững sờ chằm chằm vào điện thoại, không rời mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi vừa vui mừng vừa đau lòng.

Mừng vì phương pháp thay đổi cài đặt thời gian có tác dụng, điều đó chứng tỏ tôi có thể nối lại cuộc gọi và chuyện với Tiểu Thiến.

Nhưng đau lòng vì Tiểu Thiến một lần nữa phải đối mặt với hiểm nguy.

Lần này, liệu con bé có thoát nạn không?

“Alô?”

Tôi nhận cuộc gọi.

5

Không kịp hỏi han, tôi lập tức vào thẳng vấn đề:

“Tiểu Thiến, mẹ không có thời gian giải thích, con phải lập tức theo từng lời mẹ !”

“Nghe mẹ đây, bây giờ con rời khỏi nhà ngay, sang nhà bác Lưu hàng xóm, không quay lại, dù nhà mình xảy ra chuyện gì đi nữa: cư/ớp b/óc, gi,et ng/ười, phóng h,ỏa — con đều không tham gia. Nghe rõ chưa?”

“Tại sao…”

“Đừng hỏi tại sao, không có thời gian đâu, đi ngay bây giờ! Thậm chí không cần thay giày!”

Tôi gào lên như một con thú hoang.

“Dạ…”

Tiểu Thiến nhỏ giọng đáp, ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa chính mở.

Con bé dường như đang mang dép lê, tiếng dép lê cọ trên sàn gạch tạo thành âm thanh “đẹp đẹp” rõ ràng.

“Ủa?” Con bé ngập ngừng.

“Sao ?” Tôi lập tức thấy tim mình thắt lại.

Tiểu Thiến như đang lắc đầu:

“Không sao… chỉ là con thấy một người, hình như là…”

Lẽ nào là tên trộm?

Tim tôi nhảy dựng lên:

“Đừng ! Cúi đầu xuống, gõ cửa nhà bác Lưu đi!”

Tiểu Thiến lí nhí:

“Dạ mẹ.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa.

Bảy tiếng gõ, mỗi tiếng như một búa tạ đập vào tim tôi, tôi run sợ đến tận cùng.

Khoảng 20 giây sau, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Giọng ngọt ngào lễ phép của Tiểu Thiến vang lên:

“Cháu là Tiểu Thiến ở nhà bên cạnh, cháu quên mang chìa khóa. Cháu có thể ở nhà bác một lát không? Mẹ cháu sẽ về ngay thôi.”

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng dép lê vang lên lần nữa, Tiểu Thiến dường như đã vào trong. Rồi cánh cửa đóng lại.

Đến đây, có lẽ Tiểu Thiến đã an toàn.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Được rồi, giờ thì con bé an toàn rồi.”

Cảm giác khiến nước mắt tôi trào ra, mờ tầm .

Trong cơn hân hoan, tôi quay đầu tìm Chu Dịch Phong, phía sau hoàn toàn trống rỗng.

Anh ấy đâu rồi?

Đột nhiên, đầu tôi ong lên, như thể có vô số bóng trắng đang chuyển hỗn loạn trước mắt.

Những bóng trắng ấy giống như những con người đang cúi gập, đi lại, quay lưng, hoặc lao về phía tôi…

Tôi ra sức lắc đầu, cố xua đi những ảo ảnh hỗn loạn trong tâm trí.

Không biết đã bao lâu, những bóng trắng cuối cùng cũng biến mất. Tôi mở mắt, quanh.

Căn phòng vừa rồi còn sáng trưng, giờ đây lại chìm trong bóng tối dày đặc.

Ngay lúc ấy, một tiếng lớn vang lên từ phía sau, khiến tôi giật mình kin,h h,ãi.

Ngoài trời đang mưa to. Những đám mây đen che kín bầu trời, tia sét như những con rắn vàng uốn lượn giữa tầng mây dày đặc, tựa như ma đang độ kiếp.

Nhưng vừa rồi trời còn nắng cơ mà?

Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Tôi mò mẫm trên tường để bật đèn, thử mấy lần đều không .

Mất điện rồi sao? Nhưng ban nãy vẫn ổn mà?

Một cảm giác bất an trỗi dậy, tôi cẩn thận đứng dậy, rón rén bước ra phòng khách.

“Chu Dịch Phong? Anh có nghe thấy em không? Chu Dịch Phong!”

Tôi hét lớn, “Tối quá, đừng dọa em, em sợ!”

Xung quanh lặng như tờ, không ai trả lời.

Đúng lúc đó, một tia sét xé ngang bầu trời.

Trong ánh sáng lóe lên, tôi thấy một người phụ nữ lạ đứng trước mặt mình.

Khuôn mặt ta m/éo m/ó đầy thù hận, trên tay cầm một con d/ao.

M,áu từ mũi d,ao nhỏ giọt từng giọt, rơi xuống sàn nhà.

6

“Aaaaaa!”

Tiếng thét của tôi hòa cùng tiếng sấm rền vang, đột ngột vang lên trong bóng tối tĩnh lặng, xuyên thủng màn đêm.

“Choang” một tiếng, con d,ao rơi khỏi tay người phụ nữ, ta luống cuống dùng tạp dề lau tay, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

“Nhược Lâm, sao ? Tôi… tôi sợ à?”

Cô ta biết tên tôi?

Lẽ nào là người quen?

Giọng điệu của người phụ nữ nghe rất thân thiện, điều này khiến tôi bớt hoảng loạn một chút.

Tôi nhanh chóng lao đến, nhặt con dao lên, cầm chắc trong tay rồi chĩa thẳng về phía ta.

“Cô là ai? Cô gì ở nhà tôi?”

Hai tay tôi run rẩy, toàn thân phát lạnh, vẫn cố tỏ ra cứng rắn để dọa đối phương.

Người phụ nữ hoảng hốt lùi lại, mặt mũi tràn đầy vẻ oan ức, thật thà :

“Tôi… tôi là chị Ngô đây! Không phải đã mời tôi người chăm sóc suốt sáu năm qua sao? Nhược Lâm, đừng dọa tôi nữa, phát đ,iên rồi à?”

Chị Ngô? Người chăm sóc?

Tôi chưa từng ai chăm sóc mình.

Đột nhiên, đầu tôi đau như búa bổ, một luồng ký ức kỳ lạ không thuộc về tôi tràn vào não, như một cơn sóng thần cuốn sạch mọi suy nghĩ.

Tôi mới hiểu ra, sau khi tôi bảo Tiểu Thiến sang nhà bác Lưu để tránh nguy hiểm, thì đã kích hoạt một diễn biến khác.

Tối hôm đó, Tiểu Thiến bước vào nhà bác Lưu, bác ấy lại không có ở nhà.

Người mở cửa cho Tiểu Thiến là cháu trai của bác Lưu – một kẻ vô công rồi nghề.

Hắn là một tên bệ/nh ho/ạn, một kẻ ấ/u d/â,m.

Tiểu Thiến rơi vào tay hắn, phải chịu những đ,au đ,ớn và tr/a t,ấn không thể tưởng tượng nổi.

Khi tôi chạy về nhà thì đã quá muộn.

Trước mắt tôi là cảnh tượng m,áu me be bét, Tiểu Thiến nằm bất trên cáng cứu thương.

Tấm ga trắng trên cáng không thể che giấu khuôn mặt trắng bệch và yếu ớt của con bé, nó đang thoi thóp, cơ thể đầy thương tích.

“Mẹ ơi…”

Tiểu Thiến gắng gượng mở mắt, tôi với ánh mắt lạnh lẽo và trách móc.

“Sao mẹ lại bảo con sang nhà hàng xóm…? Có phải mẹ… có phải mẹ cố không?”

Lời nghẹn lại trong cổ họng, Tiểu Thiến trút hơi thở cuối cùng trước khi xong.

Sau đó, tên s,úc sin,h kia với mọi người rằng hắn và tôi có quan hệ bất chính.

Hắn bịa chuyện rằng vì tôi mê hắn, muốn hắn vui nên đã đưa chính con mình cho hắn “giải trí”.

Giọng lạnh lùng, ép buộc của tôi trong điện thoại càng mọi người tin lời hắn.

Chồng tôi – Chu Dịch Phong – không chịu nổi cú sốc này. Anh gieo mình xuống biển tự vẫn.

Tiểu Thiến may mắn cứu sống tinh thần bị h,ủy ho,ại hoàn toàn, cả đời sống trong bệnh viện tâm thần.

Còn tôi, chịu không nổi cú sốc kép, mắc chứng trầm cảm nặng, hoàn toàn mất khả năng tự lo cho bản thân.

Từ đó, tôi phải chị Ngô chăm sóc.

“Không! Không… Không thể nào!”

Khi hiểu ra toàn bộ sự thật, tôi như bị sét đ,ánh ngang tai.

Cơn đau đầu dữ dội khiến tôi choáng váng, cả cơ thể như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống sàn.

7

Khi tôi tỉnh lại, mình đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Cánh tay phải cắm một ống truyền dịch màu trắng, m,áu đã chảy ngược vào ống, vùng da xung quanh chỗ tiêm bầm tím và sưng lên.

Chị Ngô ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận thổi nguội bát canh gà.

“Lúc nãy tôi chỉ đang thịt gà thôi, không ngờ lại dọa ngất xỉu.”

Chị ấy áy náy, rồi giơ bát canh lên trước mặt tôi với vẻ lấy lòng:

“Canh này tôi vừa thổi nguội rồi, thử đi.”

Tôi im lặng không , chỉ sang người phụ nữ bên cạnh.

Mặc dù gọi là “chị Ngô”, chị ấy cũng chỉ tầm tuổi tôi. Gương mặt khá ưa với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân đầy sắc sảo. Chị ấy là một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, cách ăn mặc lại hơi quê mùa.

Tôi khẽ hé đôi môi khô nứt, cầu xin chị ấy:

“Chị Ngô, tôi không đói. Nhưng… chị có thể đưa tôi đến bệnh viện tâm thần không? Tôi muốn gặp Tiểu Thiến.”

“Gặp Tiểu Thiến?”

Gương mặt chị Ngô thoáng hiện nét khó xử, một tia ngượng ngùng lướt qua.

“Gặp Tiểu Thiến thì thôi. Nhưng…”

Chị ấy do dự mãi mới tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Mỗi lần gặp , Tiểu Thiến đều kích , hét lên muốn đ,ánh muốn gi,et . Tôi nghĩ… chỉ nên từ xa thôi, tốt nhất là đừng chuyện với con bé nữa.”

Chị ấy không nỡ vẻ mặt buồn bã của tôi, nên cúi đầu đầy áy náy.

Tôi không kìm nước mắt.

Một đoạn ký ức chợt ùa về trong đầu.

Hình ảnh Tiểu Thiến mặc bộ đồ bệnh nhân, lạnh lùng tôi.

“Mẹ thật giỏi, đã hủy cả đời con. Không hổ danh là mẹ ruột của con. Hổ dữ không ăn thịt con, m,áu thì vẫn đặc hơn nước đấy!”

Con bé bật đ,iên dại, đôi mắt đầy căm hận, tôi như kẻ thù không đội trời chung.

Tiểu Thiến của tôi, lần này dù còn sống, lại sống trong địa ngục trần gian.

“Được rồi, tôi sẽ không vào phòng, chỉ con bé từ xa thôi.”

Tôi đồng ý với lời đề nghị của chị Ngô, không dám bước vào phòng bệnh. Tôi chỉ đứng ngoài qua lớp kính trong suốt, ngắm đứa con tôi đã nuôi lớn.

Tiểu Thiến khi trưởng thành rất đẹp. Đôi mắt giống hệt cha nó – đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ, long lanh như sóng nước.

Còn chiếc mũi cao thanh tú lại giống tôi, thêm phần thanh cao cho khuôn mặt dịu dàng của nó.

“Đứa trẻ này thật tốt, lẽ ra nó phải có một cuộc đời tươi đẹp. Thật đáng tiếc…” Chị Ngô thở dài cảm thán.

Đúng , lẽ ra Tiểu Thiến phải lớn lên khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, tất cả đều tại tôi! Tại tôi!

Trong cơn đau khổ, tôi đập đầu vào tường, m,áu chảy ròng ròng.

Nỗi đau đớn dữ dội kích hoạt một ý tưởng trong đầu tôi. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí.

“Chị Ngô, chị có nhớ trong nhà còn cái điện thoại iPhone 4 cũ nào không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...