1
Hôm nay là ngày giỗ thứ mười của con tôi, Tiểu Thiến.
Sau khi cùng chồng, Chu Dịch Phong, viếng mộ về, như thường lệ, chúng tôi kiểm tra lại di vật của con.
Chúng tôi đã hứa với nhau: ngày thường sẽ giả vờ như đã quên, không nhắc đến. Chỉ vào ngày giỗ mỗi năm, mới lôi đồ cũ ra để trút nỗi nhớ nhung.
“Con chúng ta thật xinh đẹp, mũi giống em, mắt giống . Nếu nó lớn lên, chắc chắn sẽ biết bao chàng trai xiêu lòng.”
Chu Dịch Phong một lúc, đôi mắt liền đỏ hoe.
Anh ho khẽ, đứng dậy, mỉm với tôi:
“Em cứ xem tiếp đi, vào bếp hâm sữa nóng cho em.”
Tôi không gì.
Tôi biết không muốn ai thấy mình rơi nước mắt, kể cả là tôi.
Sau khi Chu Dịch Phong rời đi, căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Làn gió ẩm ướt của vùng Giang Nam thổi qua, cuốn rèm cửa bay lên, mang theo chút se lạnh.
Tôi đứng dậy, định đóng cửa sổ.
Nhưng đúng lúc ấy, phía sau tôi vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Là… “Marimba”.
Tôi đứng khựng lại.
“Marimba” là nhạc chuông mặc định của iPhone, vấn đề là, cả đời này tôi chỉ dùng một chiếc iPhone — và nó đã bị đập hỏng.
Đó là chiếc điện thoại mà mười năm trước, vào đêm Tiểu Thiến bị kẻ trộm s,át h,ại d,ã m,an, con bé đã gọi cho tôi.
Tôi bận công việc, bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chuyện với con.
Tôi vẫn luôn tự hỏi: Nếu khi ấy tôi nhận cuộc gọi, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu Tiểu Thiến có thoát khỏi cái ch,et?
Sự dằn vặt vì cảm giác “đáng lẽ tôi đã có thể” khiến tôi đau khổ đến cùng cực.
Một lần không kìm nén , tôi đập hỏng chiếc điện thoại, sau đó cất nó cùng những kỷ vật khác vào một chiếc vali da.
Làm sao chiếc điện thoại hỏng mười năm rồi lại có thể kêu?
Tôi chằm chằm vào chiếc vali đang rung lên bần bật, tim đập mạnh.
Trong đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng ch,et lặng, tiếng chuông vang lên càng thêm chói tai.
Như bị m,a xui qu,ỷ khiến, tôi lê bước, chậm rãi đi đến.
“Alô?”
2
“Mẹ ơi… khi nào mẹ về nhà ? Con có bài tập này không biết …”
Một giọng mềm mại vang lên, tim tôi chợt lạnh buốt, tóc gáy dựng ngược.
Tiểu Thiến!
Tôi đang mơ sao?
Như một tia sét giữa trời quang, khiến tôi run rẩy, vội vịn lấy cạnh bàn để khỏi ngã.
Đôi môi tôi dường như bị dán chặt, cố gắng mấp máy một lúc mới khó khăn cất lời:
“Tiểu Thiến?”
“Dạ, không phải con thì còn ai? Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ chưa lưu số con? Con có phải con ruột của mẹ không đấy?”
Mười năm trước, con bé rất thích bắt chước giọng Hồng Kông, tôi đã nhắc nhở bao nhiêu lần nó không chịu sửa.
Nghe lại giọng con, cứ như chuyện xảy ra chỉ mới hôm qua.
Tôi kinh hoàng đến cực điểm.
Theo bản năng xuống điện thoại, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây là một đoạn ghi âm?”
Nhưng trên màn hình tối đen hiện rõ chữ “Đang gọi”.
Từng chi tiết đều rõ, đây là một cuộc gọi đang diễn ra!
Khi tôi còn đang nghi ngờ đây có phải là một ứng dụng chơi khăm mới hay không, thì Tiểu Thiến ở đầu dây bên kia đã bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn, nũng:
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà ? Dù gì cũng là lễ Quốc tế Lao , sao cơ quan mẹ còn bắt mẹ thêm…”
Lập tức, tôi đờ người.
Như có một tia chớp bổ thẳng xuống đỉnh đầu.
Lễ Quốc tế Lao ?
Những ký ức đau đớn chợt ập đến như một cơn bão, khiến tôi bàng hoàng, siết chặt điện thoại trong tay.
“Tiểu Thiến, bây giờ là năm nào, ngày mấy, mấy giờ?”
“Mẹ hỏi cái đó gì?”
“Mau cho mẹ! Bây giờ là mấy giờ?”
Tay tôi run không ngừng, móng tay gần như khắc sâu vào điện thoại.
Dường như bị cơn giận của tôi dọa sợ, Tiểu Thiến ở đầu dây ấp úng:
“Bây giờ… bây giờ là năm 2011, ngày 1 tháng 5, 9 giờ 30 tối.”
Ngày 1 tháng 5 năm 2011, 9 giờ 30 tối…
Như giữa trời đông giá rét, bị dội một xô nước đá, toàn thân tôi l,ạnh b,uốt.
Theo kết luận của pháp y, thời điểm Tiểu Thiến bị b/óp c/ổ đến ch,et, chính là khoảng 9 giờ 30 tối.
3
“Tiểu Thiến, nghe mẹ , bây giờ không cầm gì cả, lập tức rời khỏi nhà ngay!”
“Tại sao? Mẹ ơi, hôm nay mẹ lạ quá.”
Giọng non nớt của Tiểu Thiến vang lên qua điện thoại.
“Mẹ bảo con rời khỏi nhà thì rời đi ngay, đừng hỏi nhiều!”
Tôi lại lớn tiếng thêm vài phần.
“Dạ.”
Tiểu Thiến rụt rè đáp, không dám thêm.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, gần như nghe rõ tiếng m,áu dồn dập.
Tôi nghe tiếng “cạch” — có lẽ là con bé mở cửa.
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập của đôi dép lê, chắc hẳn con bé đang băng qua phòng khách dài vài mét, đi về phía cửa chính.
Mau mở cửa! Chỉ cần ra khỏi nhà, con sẽ an toàn!
Tôi h,ét gào trong lòng.
Nhưng đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại.
“Sao thế?”
Tôi lo lắng hét lên: “Sao con dừng lại? Mau đi đi! Đến nhà bác Lưu ngay!”
“Mẹ… mẹ ơi…” Giọng Tiểu Thiến nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc.
“Con… con sợ… có… có người đang cạy cửa!”
Gì cơ?
Tim tôi chùng xuống, còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “rầm” — có lẽ là điện thoại rơi xuống đất.
Kế đến là tiếng thở dốc gấp gáp và tiếng rên đau đớn của Tiểu Thiến.
“Tiểu Thiến! Tiểu Thiến!”
Tôi hét lên, như x/é cả cổ họng.
“Xin , tha cho con bé, ơn hãy tha cho con bé! Tiền… tiền đều ở trong ngăn kéo đầu giường, muốn thì cứ lấy hết! Làm ơn, tha cho con tôi…”
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ. Tôi đoán chắc ai đó đã nhặt điện thoại lên.
Nhặt điện thoại lên thì tốt, có thể thương lượng, nghĩa là vẫn còn cơ hội cứu con.
Tôi hồi hộp nuốt nước bọt, nhen nhóm một tia hy vọng.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng “tút” vang lên, điện thoại bị cắt.
Thời gian dừng lại ở 9 giờ 34 phút.
Thời khắc Tiểu Thiến gặp n,ạn.
Cả thế giới chìm vào bóng tối.
Ánh trăng lạnh lẽo như một đốm tro tàn, lơ lửng giữa màn đêm u ám, bất biến như cõi vĩnh hằng.
“Nhược Lâm, em sao thế?”
Không biết đã bao lâu, tôi mới thấy Chu Dịch Phong quỳ xuống bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, đưa tay sờ trán tôi.
“Sao em lại ra nhiều mồ hôi thế này? Có phải bị sốt không?”
Tôi như bị rút cạn m,áu trong người, mặt mày tái nhợt.
“Chu Dịch Phong, em vừa… em vừa chuyện điện thoại với Tiểu Thiến.”
Tôi siết chặt tay Chu Dịch Phong, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra một cách chi tiết.
“Ý em là… em đã nhận cuộc gọi từ Tiểu Thiến cách đây mười năm, và trực tiếp nghe thấy cái ch,et của con bé?”
Chu Dịch Phong ngỡ ngàng, ánh mắt lấp lánh khó tả, dường như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Anh nghĩ em đ,iên rồi đúng không?” Tôi gắt lên.
“Nhược Lâm, biết mỗi năm đến ngày này, em đều kích , …”
“Em không đ,iên! Em thật sự đã chuyện với Tiểu Thiến! Con bé… con bé còn gọi em là mẹ, không tin thì… không tin xem đi!”
Tôi bật màn hình điện thoại.
Trong nhật ký cuộc gọi, quả nhiên hiển thị một cuộc gọi vào lúc 9 giờ 29 phút, ngày 1 tháng 5.
Nhìn thấy màn hình, tôi bỗng đờ người, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu.
“Chu Dịch Phong, cuộc gọi này… có lẽ có thể kết nối lại quá khứ?”
4
Chu Dịch Phong vẫn đang chăm lịch sử cuộc gọi với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nghe thấy tôi , ta lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh h,ãi.
“Đúng rồi, không nghe nhầm đâu, là gọi lại đó.”
Tôi , ánh mắt rực sáng như ánh lửa của một con sói hoang.
“Anh có nhớ không, chiếc điện thoại này là do em trúng thưởng? Em từng kể với rằng lễ tân lúc trao giải rất kỳ quái?”
Mười năm trước, tôi việc tại một công ty Internet.
Tại buổi tiệc cuối năm, giữa một đám người hóa trang lòe loẹt, tôi bất ngờ trúng giải thưởng lớn — một chiếc iPhone 4.
Thời ấy, ai sở hữu chiếc điện thoại này đều trở thành tâm điểm ý. Trong khi người khác vẫn dùng điện thoại bàn phím, đã có thể sử dụng màn hình cảm ứng.
Tôi không bao giờ quên vẻ mặt của lễ tân khi trao giải. Cô ấy nghiêm trang hai tay dâng giải thưởng lên, trong lúc ôm tôi, ấy ghé sát tai, rít qua kẽ răng:
“Đừng vội mừng, chiếc điện thoại này chưa chắc đã mang lại may mắn.”
Khi tôi ngạc nhiên quay lại , ấy đã buông tôi ra, mỉm rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều như hạt ngọc.
Phải chăng là vì ghen tỵ? Ghen vì tôi nhận chiếc điện thoại miễn phí?
Nụ của ấy trông vô cùng sáng ngời, dưới ánh đèn trắng chói chang, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
Cho đến khi ấy rời đi, ánh mắt lạnh lẽo đầy bí ẩn lướt qua tôi, khiến tôi nhận ra mọi thứ đều là sự thật.
“Chúng ta đã xem biết bao bộ phim khoa học viễn tưởng, có nguyên lý nào giải thích chuyện xảy ra hôm nay không? Hôm nay là ngày giỗ của Tiểu Thiến, đúng thế. Nhưng bây giờ là 11 giờ 37 phút tối, không phải nửa đêm, cũng chẳng phải 9 giờ 29 phút, chẳng có gì đặc biệt cả, thậm chí không phải là một con số tròn!”
Tôi đ,iên cuồng đi qua đi lại trong phòng, chỉ tay ra cửa sổ:
“Trời không có sấm sét, không có sao Thất Tinh thẳng hàng, thậm chí chẳng có nổi nhật thực hay nguyệt thực! Chỉ có một điều duy nhất bất thường, đó là chiếc điện thoại này!”
Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu khuôn mặt tôi trong ánh sáng vàng lờ mờ: tái nhợt, đ,iên cuồng, xen lẫn hưng phấn.
“Nhược Lâm…” Chu Dịch Phong cau mày, gọi tên tôi.
“Anh không tin, đúng không? Được rồi, để em chứng minh cho xem!”
Tay tôi lạnh cóng, mồ hôi ướt đẫm khiến đầu ngón tay trơn trượt. Tôi phải cố gắng rất nhiều mới mở giao diện cài đặt.
“Đặt giờ thành 9 giờ 28 phút, một phút sau, Tiểu Thiến sẽ gọi lại cho em…”
Tôi lẩm bẩm, gần như không ra tiếng.
“Thay đổi cài đặt thời gian?”
Bạn thấy sao?