10
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi.
Là cùng phòng gọi đến.
Cô ấy cẩn thận hỏi tôi:
“Thanh Du, cậu đang ở đâu ?”
Tôi rất ít khi kể về gia đình mình với bè.
Họ cũng giống như Phó Hành Nhất, nghĩ rằng tôi chỉ là một đến từ một gia đình bình thường.
Thế nên giữa chúng tôi không ai tò mò hay hỏi han nhiều về hoàn cảnh của nhau.
Nhưng giờ phút này, khi ấy đột nhiên hỏi như , tôi lại có chút hoang mang.
Chỉ có thể hỏi lại:
“Sao ?”
Bên đầu dây bên kia, dường như có người đang thì thầm gì đó.
“Tìm cớ rủ nó đi chơi đi.”
“Cậu đừng căng thẳng nữa, mau hỏi đi!”
“Đợi lát nữa Phó Hành Nhất…”
Tôi nghe mà mơ hồ không hiểu gì cả.
Sao tôi lại nghe thấy cả tên của Phó Hành Nhất thế này?
11
Mãi một lúc sau, giọng cùng phòng mới vang lên.
“Thanh Du, cậu về quê chưa?”
“Tớ đang rảnh quá không có gì , muốn đến chơi với cậu.”
Đến lượt tôi căng thẳng.
Tôi lắp bắp không biết phải trả lời thế nào.
Nếu ấy đến nhà tôi, đừng là không có chỗ ở,
Có khi ngay ngày đầu tiên đã bị dọa chạy mất rồi.
Thế nên tôi chột dạ dối.
“San San, tớ không có ở nhà, tớ đi du lịch rồi.”
“Có lẽ sẽ về muộn một chút, cậu mà đến thì chắc không kịp mua vé về quê ăn Tết đâu.”
Bạn cùng phòng dường như còn muốn gì đó, tôi nhanh chóng tìm cớ cúp máy.
Hú hồn.
Suýt nữa thì bí mật nghèo của tôi bị phơi bày mất rồi.
12
Không ngờ, hai tiếng sau khi mở điện thoại, tôi lại thấy Phó Hành Nhất đăng ba bài liên tiếp lên vòng bè.
Rất hiếm khi ấy lại đăng nhiều thế này.
Bài đầu tiên: 【Có người ngoài mặt thì không thích đi chơi, quay đi quay lại đã tự mình đi du lịch, chơi đỉnh thật đấy.】
Bài thứ hai: 【Những người không thích đi chơi, chẳng lẽ là vì không thích người đi cùng?】
Bài thứ ba: 【Phong cảnh ở Maldives dù có ai bên cạnh hay không vẫn đẹp như .】
Nhìn ba bài đăng này, tôi đọc mà không hiểu lắm, lại mơ hồ cảm nhận tôi đang bị Phó Hành Nhất đá xoáy.
Tôi định lướt qua luôn, không ngờ lại lỡ tay ấn like.
Ngay lập tức, tin nhắn thoại của Phó Hành Nhất bật lên.
13
Tôi run rẩy ấn nghe.
Bên trong là giọng Phó Hành Nhất gào thét như điên.
“Thẩm Thanh Du! Cô cố like bài để sỉ nhục tôi đúng không?!”
“Biết đang vui vẻ chơi với người khác rồi, không cần thiết! Không cần thiết phải để tôi biết!”
“Cô tưởng tôi chơi không vui à? Tôi cho biết, tôi vui lắm! Có hay không cũng chẳng khác gì nhau!”
…
Nghe xong màn trách mắng của Phó Hành Nhất, tôi lập tức hủy like.
Sau đó bắt đầu nhắn tin xin lỗi.
【Xin lỗi, tôi không cố ý like bài của .】
【Tôi đã hủy rồi, nếu ảnh hưởng đến tâm trạng của thì thật sự xin lỗi.】
【Chúc có một chuyến đi vui vẻ.】
Kỳ lạ là, sau khi tôi nhắn xong, Phó Hành Nhất lại im lặng.
Anh ấy không nhắn thêm tin nào nữa.
Tôi mở lại vòng bè của ấy, phát hiện ba bài đăng khi nãy đã bị xóa sạch.
Tôi nghĩ mãi không hiểu mình lại sai cái gì.
Vì thế, tôi quyết định tìm đến “hoa khôi làng” Tiểu Thúy để xin lời khuyên.
Cô ấy có kinh nghiệm trường phong phú, lấy nhà mình trung tâm, trong phạm vi mười dặm, gần như tất cả trai hư đều đã từng là trai cũ của ấy.
14
Sau khi tôi kể lại toàn bộ sự việc, Tiểu Thúy tôi đầy tự tin.
“Chuyện này mà cậu cũng không hiểu à?”
Tôi ngơ ngác ấy, lắc đầu.
“Không hiểu.”
Tiểu Thúy thở dài một hơi, giọng điệu đầy nghiêm trọng.
“Hắn là gì của cậu?”
Tôi sững lại một lúc.
Hóa ra nãy giờ bao lâu, ấy vẫn chưa nhận ra tôi đang hỏi về chuyện cảm.
Tôi chậm rãi ba chữ:
“Bạn trai cũ.”
Tiểu Thúy đột nhiên bật dậy, hét toáng lên như thể vừa nghe thấy một chuyện trời.
“Cái gì?! Thẩm Thanh Du, cậu đã từng đương rồi sao?!”
Tôi vội kéo ấy ngồi xuống, đảo mắt quanh rồi hạ giọng nhỏ.
“Chia tay rồi.”
Tiểu Thúy tôi chằm chằm, mắt sáng lên đầy tò mò.
“Trời ạ, tớ quen cậu hai mươi năm, cuối cùng cây sắt cũng nở hoa rồi.
“Thằng đó trông thế nào? Cho tớ xem, xem có đẹp trai hơn Thiết Ngưu nhà tớ không?”
Nghe đến đây, tôi không nhịn mà nhíu mày.
“Sao cậu lại quay lại với Trương Thiết Ngưu rồi? Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần, hắn không phải người tốt đâu.”
Tiểu Thúy có hơi chột dạ, vẫn cố tỏ ra bình thản.
“Cậu không hiểu đâu, tớ có nhịp điệu riêng của tớ.”
15
Cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề.
“Hai người chia tay rồi, hắn lại tức giận vì cậu like bài đăng của hắn, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Tiểu Thúy trầm tư một lúc, sau đó như thể vừa phát hiện ra điều gì đó, vỗ tay một cái.
“Tớ hiểu rồi! Có phải hắn không thích ai like bài đăng của hắn không?”
Nghe Tiểu Thúy , tôi lại nhớ đến việc Phó Hành Nhất không thích đăng bài lên vòng bè.
Thế nên tôi gật đầu đồng .
“Cũng có lý.”
Được tôi khích lệ, Tiểu Thúy càng phân tích hăng hơn.
“Quá rõ ràng rồi.
“Hai người chỉ chia tay, chứ chưa hết cảm.
“Hắn muốn thử lòng cậu đấy. Cậu đúng là ngốc, biết hắn không thích mà còn cố like, hắn không tức mới lạ!”
Nghe xong màn phân tích của Tiểu Thúy, tôi càng cảm thấy có lý.
16
Tôi không nhịn mà sốt sắng hỏi:
“Vậy tớ phải sao để hắn không giận nữa?”
Nghe tôi , ánh mắt Tiểu Thúy bỗng trở nên đầy ẩn ý.
“Thẩm Thanh Du, cậu định gì?
“Chẳng phải đã chia tay rồi sao? Sao còn quan tâm hắn có giận hay không?”
Tôi nhất thời hoảng loạn, vội vàng tìm cớ bằng chính lời của Tiểu Thúy khi nãy.
“Chẳng phải cậu vừa sao? Bọn tớ chỉ chia tay, đâu phải hết cảm.
“Nếu còn cảm thì vẫn là bè, tớ… tớ tất nhiên không muốn hắn tức giận rồi!”
Tiểu Thúy tôi, vẻ mặt đầy vẻ “cậu còn muốn lừa ai nữa?”
“Thẩm Thanh Du, cậu cứ giả vờ đi!
“Những người đã từng thật lòng nhau, không thể nào đâu!”
17
Nghe câu đó, tôi chân thành hỏi Tiểu Thúy một thắc mắc:
“Vậy tại sao mỗi lần cậu và Trương Thiết Ngưu chia tay, vẫn cứ tiếp tục ?”
Tôi thực sự không hiểu.
Ba năm tôi đi học xa nhà, mỗi lần nhận cuộc gọi của Tiểu Thúy đều là vì ấy vừa chia tay với Trương Thiết Ngưu và cần tâm sự.
Họ đã chia tay cả chục lần, mỗi lần như , Tiểu Thúy lại nhanh chóng người mới.
Mà không ít người trong số đó vừa đẹp trai vừa có điều kiện tốt.
Nhưng cuối cùng, ấy vẫn quay lại với Trương Thiết Ngưu.
Nghe câu hỏi của tôi, Tiểu Thúy lên trời, cố ra vẻ sâu sắc.
“Cậu không hiểu đâu. Trước mặt hắn, tớ có thể là chính mình.”
Tôi thực sự không hiểu.
Thôi thì về cho lợn ăn .
Tôi vẫy tay với Tiểu Thúy.
Cô ấy gọi với theo:
“Tối đừng quên qua nhà tớ đánh mạt chược nhé!”
Tôi hét lớn: “Được!”
18
Buổi tối, tôi đến nhà Tiểu Thúy, trên bàn mạt chược chỉ có ba người.
Tôi hỏi ấy: “Người thứ tư đâu?”
Tiểu Thúy có chút lúng túng, giải thích:
“Lẽ ra Thiết Ngưu định đến, bọn tớ cãi nhau chiều nay, thế là hắn không chịu đi nữa.”
Tôi không nhịn mà đảo mắt.
Đây chính là lý do tôi không ưa nổi Trương Thiết Ngưu.
Hắn suốt ngày kiếm chuyện cãi nhau với Tiểu Thúy, chưa bao giờ nhường nhịn ấy lấy một lần.
Lần nào cũng khiến ấy mất mặt.
Tiểu Thúy không thích đánh mạt chược, vì Trương Thiết Ngưu nên mới rủ mọi người chơi.
Thế mà hắn không đến là không đến, hoàn toàn không quan tâm đến cảm của ấy.
Tôi bực mình thẳng:
“Trương Thiết Ngưu có gì tốt đâu? Hắn chẳng bao giờ để ý đến cảm của cậu.”
Tiểu Thúy không vui khi tôi hắn, vội vàng biện hộ:
“Bọn tớ vừa cãi nhau mà, đàn ông thì ai chẳng sĩ diện.
“Nếu bọn tớ không cãi nhau, hắn chắc chắn sẽ đến.”
Nhìn Tiểu Thúy với bộ dạng u mê này, tôi không nhịn nổi nữa.
“Tiểu Thúy, cậu có hiểu không đấy?!
“Người đàn ông cậu, dù có cãi nhau cũng sẽ nhường cậu, chứ không phải khiến cậu mất mặt!”
Tiểu Thúy không tin.
“Tớ không tin trên đời có kiểu đàn ông như đâu.
“Cậu thử gọi điện cho trai cũ của cậu đi, xem hai người chia tay rồi hắn còn quan tâm đến cậu không.”
19
Có lẽ vì quá tức giận, tôi trực tiếp gọi cho Phó Hành Nhất.
Không ngờ, điện thoại vừa đổ chuông đã bắt máy.
Giọng Phó Hành Nhất lạnh lùng vang lên:
“Nghĩ kỹ rồi? Muốn xin lỗi tôi à?”
“Không phải, bọn tôi thiếu một người chơi mạt chược, có muốn đến không?”
Phó Hành Nhất im lặng trong giây lát.
Rồi ấy đúng hai chữ:
“Địa chỉ.”
Tiểu Thúy trợn tròn mắt.
Tôi theo phản xạ ra địa chỉ làng mình:
“Thôn Lý Nhi, trấn Thạch Đầu, huyện An Ninh, thành phố Phổ Dương.”
Phó Hành Nhất sững lại:
“Nói lại lần nữa?”
Tôi cũng sững lại.
Hình tượng bình thường mà tôi cố gắng xây dựng suốt bao năm nay…
Đã bị chính tôi tự tay đập nát chỉ trong một giây.
Mà quan trọng nhất, bây giờ Phó Hành Nhất vẫn đang ở Maldives, đến đây cũng khá phiền phức.
Tôi chợt cảm thấy hối hận.
“Thôi bỏ đi, với mấy người thành phố như cũng không giải thích nổi.”
Nói xong, tôi cúp máy luôn.
Nhanh chóng đứng dậy đi về nhà.
Tiểu Thúy ở phía sau gào lên:
“Thế rốt cuộc trai cũ của cậu có đến không?!”
Tôi không trả lời.
Bạn thấy sao?