Cuộc Gọi Định Mệnh [...] – Chương 3

7.

Tần Mục vẫn quấy rầy tôi mỗi ngày.

Chỉ là,

những lời dối của ta thường bị bình luận “vạch mặt” chỉ trong một giây.

Nửa đêm ta nhắn tin nhớ tôi.

Bình luận: 【Hehe, thật ra là vừa chơi bời với nữ phụ xong, giờ thấy tội lỗi nên mới nhớ tới nữ chính đấy】

Anh ta gửi ảnh trang sức, là mua để mang về tặng tôi.

Bình luận: 【Cái này là đồ nữ phụ không chọn, bị thừa ra đấy! Còn dám gửi cho nữ chính nhà chúng tôi à, đồ cặn bã! Sao không xem trai ta tặng cái gì đi!】

Lật đổ toàn bộ kế hoạch cũ, sắp xếp lại chuyện cưới xin từ đầu thật sự rất rắc rối.

Dù Tần Thâm gần như lo toàn bộ,

tôi vẫn bận túi bụi.

Mấy bình luận này thi thoảng lại giúp tôi bớt căng thẳng trong guồng quay bận rộn.

Thỉnh thoảng, chúng cũng “livestream” hình bên phía Tần Mục cho tôi xem.

Ví dụ như—

Bây giờ.

Trong một phòng bao mờ tối, một đám nam nữ đang vô tư cụng ly cạn chén.

Có người nâng ly với Tần Mục: “Mục ca à, còn năm ngày nữa là đến đám cưới của với Hứa Tri Tri rồi đấy, không tính về nước sao?”

Khói thuốc lượn lờ.

Tần Mục uể oải nghịch tay Lâm Nam, một cách đầy ngông cuồng.

“Không về.”

“Mục ca đỉnh thật,” một người giơ ngón cái, “cũng may Hứa Tri Tri sâu đậm. Chứ tính khí ấy mà biết hoãn cưới, chắc nổ tung luôn quá?”

Tần Mục lại .

“Lấy trai mình cái cớ, ấy chẳng gì đâu.”

“Vả lại, đâu có không cưới ấy? Chỉ là muốn chơi bời chút trước khi kết hôn thôi mà.

Cả đời này Tần Mục tôi chỉ cưới một người — Hứa Tri Tri.”

Lâm Nam nghe , mặt sa sầm, hất tay ta ra.

“Vậy còn em thì sao?”

Tần Mục nheo mắt lại, ánh trở nên lạnh lẽo.

“Lâm Nam, đừng mấy lời ngu xuẩn như thế.

Quan hệ của chúng ta không thể công khai, nhớ kỹ đi. Hiểu chưa?

Người có thể vợ tôi, chỉ có một — Hứa Tri Tri.

Dẹp hết mấy ảo tưởng hoang đường của em lại đi.”

Wow.

Chung thủy dữ ha.

Bình luận đã bắt đầu chửi xối xả.

Tôi bĩu môi.

Lật người lên giường đi ngủ.

Đây cũng là một cái “bug” mà tôi phát hiện ra—

Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, bình luận sẽ tự biến mất.

Cũng chính vì thế.

Tôi đã không thấy đoạn tiếp theo của cảnh tượng kia—

Lâm Nam đôi mắt rưng rưng, đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Tần Mục thì mặt không cảm .

“Tiếp tục đi.”

Có người trợn tròn mắt: “Anh lấy trai mình ra cái cớ á?”

Tần Mục khẽ , gật đầu.

“Tôi tôi gặp chuyện ở nước ngoài, tôi phải vội đi giúp. Hứa Tri Tri chẳng hỏi gì, cứ thế để tôi đi.”

Người kia im lặng hai giây.

Như có gì đó lưỡng lự.

“Nhưng… cậu bây giờ đang ở trong nước để chuẩn bị đám cưới mà.”

“Tôi nghe người nhà , hình như ấy sắp kết hôn, đúng vào ngày cậu định cưới đó, Mục ca, chuyện này… cậu không biết à?”

8.

Tần Mục siết chặt ly rượu.

“Cưới?”

“Đúng , nghe dạo này cậu tự tay chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới, từ việc chọn hoa trang trí lễ đường đến mọi chi tiết.

Thậm chí còn bỏ bê cả công việc — mà mọi người biết rồi đấy, cậu nổi tiếng là cuồng công việc còn gì.

Không biết nào mà khiến ấy để tâm đến mức đó nữa.”

Có người vỗ đầu: “Ôi mẹ ơi! Nếu cậu đang ở trong nước thì chẳng phải Hứa Tri Tri đã phát hiện cậu dối rồi à? Mục ca, lần này sao thu xếp đây?”

Nhắc đến tôi,

Tần Mục lại lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Biết thì biết, cũng chẳng sao.

Bố mẹ ấy trọng lợi ích, chỉ mong kết thông gia với tôi.

Hứa Tri Tri từ nhỏ đã là đứa con ngoan, không dám gì quá đáng đâu.”

“Nếu không thì, mấy người nghĩ tôi cưới ấy gì?

Gái ngoan, dịu dàng, nền nã, đưa ra ngoài cũng nở mày nở mặt.

Vì thể diện gia đình, dù tôi có gì, ấy cũng chẳng dám đòi ly hôn đâu.”

“Còn về tôi…”

Tần Mục ngẫm nghĩ một lúc, rồi đưa ra lời giải thích nghe có vẻ hợp lý nhất:

“Mấy năm nay ấy luôn sống kín tiếng, chẳng gần gũi với ai.

Tôi cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến phụ nữ.

Việc hoãn đám cưới, chắc tôi quên chưa với ấy, nên đang lo chuẩn bị lễ cưới cho tôi thôi.”

Anh ta ngừng một chút, giọng chắc nịch:“Nói chung, không thể nào là ấy cưới .”

9.

Hôm sau.

Tôi bị đánh thức bởi loạt cuộc gọi dồn dập không ngừng từ Tần Mục.

Cả người tôi đầy bực dọc.

Cố ép bản thân giữ bình tĩnh.

Tần Mục cất giọng phấn khởi:“Bé cưng ơi, báo tin vui cho em nè!

Anh trai không sao rồi, đang ở nước ngoài đặt nhẫn kim cương riêng cho em.

Chờ nhận nhẫn là về nước liền, mình vẫn tổ chức lễ cưới như kế hoạch, không?”

Tôi theo phản xạ cau mày.

“Anh gì cơ?”

“Anh là — đám cưới không hoãn nữa, đến… ừm!”

Tần Mục chưa hết câu, đã phát ra tiếng rên nghẹn ngào.

Bình luận:

【Đm cái đồ tra nam! Nữ phụ rõ ràng đang ở ngay dưới hắn ta kìa! Kinh tởm thật sự!】

【Tên đàn ông rác rưởi! Nói một đằng một nẻo, tránh xa nữ chính nhà tôi ra! Đừng có hủy lễ cưới của ấy!】

Cảm giác ghê tởm lại trào dâng.

“Tri Tri…”

Tần Mục thở hổn hển, gọi tên tôi.“Anh em, thật sự em mà…”

Tôi vừa định cúp máy.

Tần Thâm đột nhiên đẩy cửa bước vào.“Tri Tri, chuyện bên phía ba mẹ…”

Đầu dây bên kia,

truyền đến tiếng va chạm mạnh mẽ,

cùng một tiếng rên khẽ đầy ẻo lả của phụ nữ.

Ngay sau đó, giọng Tần Mục trầm xuống:“Tri Tri, trong nhà em… có đàn ông khác à?”

10.

Tôi thật sự rất mệt mỏi.

Cảm dâng trào.

Không muốn diễn kịch với ta nữa.

Thậm chí tôi còn nghĩ, hay là cứ mặc kệ, phơi bày hết mọi chuyện ra cho rồi.

Dù gì thì Tần Thâm cũng là trai ta.

Có Tần Thâm ở đây, Tần Mục dù có tức đến đâu, cũng không thể gì quá đáng.

Cùng lắm thì đến ngày cưới, trói ta lại là xong.

Vẫn giữ thể diện.

Nghĩ sao .

“Đúng ,” tôi , “là trai .

Còn bốn ngày nữa thôi, tụi em sẽ kết hôn.”

“Tần Mục, không cần quay về nữa.”

Tần Mục im lặng một chút,

rồi bật khẽ.

“Vợ à, giận rồi sao?”

“Em ngoan đi mà, chỉ muốn với em một chút thôi, chưa từng định hoãn cưới cả, em yên tâm, cả đời này Tần Mục chỉ cưới một người — là em.”

“Đến ngày cưới, sẽ có mặt đúng giờ, không em ngoan?”

Tôi cũng tức đến mức bật .

“Tần Mục, nghe không hiểu tiếng người à?

Tôi là: không cần quay về nữa.

Người tôi sẽ cưới là trai , không phải là !”

Giọng ta cũng bắt đầu khó chịu:

“Hứa Tri Tri, em có biết điều một chút không?

Còn lôi cả tôi ra bình phong nữa?

Nếu em thực sự thích ấy, thì năm xưa tôi còn chỗ nào chen vào

Thôi, không nhắc lại chuyện rối rắm đó nữa.

Nói chung, tôi vẫn sẽ về cưới em.”

Tôi nghiến răng.

Cái đồ tự cao tự đại ngu xuẩn này!

Tần Thâm dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi, ra hiệu mở loa ngoài.

“Tần Mục, Tri Tri không với cậu đâu.”

“Tụi thực sự sẽ kết hôn.”

“Anh?! Ngay cả cũng chiều theo ấy diễn trò?” — Tần Mục có vẻ bất lực.

“Thôi kệ đi, ấy thích loạn thì cứ để ấy .

Vài ngày nữa giúp tôi dỗ dành ấy là … Tôi bận rồi, cúp máy đây.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...