4.
Bình luận lúc này đã loạn như nồi lẩu thập cẩm.
【Trời ơi cứu thế nào mà nam phụ muốn khóc luôn rồi, đây là gì , ước nguyện thành hiện thực à?】
【Cười xỉu, trước khi ra nước ngoài Tần Thâm còn đến chùa thắp hương, cầu ba điều: một là nữ chính sống lâu trăm tuổi, hai là nam chính biết điều mà rút lui, ba là bản thân “lên chức” nam chính】
【Ừm… thì giờ chẳng phải cả ba điều đều toại nguyện rồi sao?】
…
Nhìn những dòng bình luận linh tinh loạn xạ ấy,
tôi có chút ngơ ngẩn.
Thật ra,
người đầu tiên tôi gặp không phải Tần Mục, mà là Tần Thâm.
Năm hai đại học, Tần Thâm quay lại trường với tư cách cựu sinh viên tiêu biểu để diễn thuyết, tôi là người dẫn chương trình hôm đó.
Sau đó, tôi bắt đầu thường xuyên chạm mặt ấy.
Rồi dần dần trở nên thân quen.
Lúc tôi Tần Mục, tôi không hề biết Tần Thâm chính là người mà ấy hay nhắc tới.
Cho đến một ngày—Trước khi tốt nghiệp, Tần Thâm đến trường, mang theo một bó hoa đặt riêng và rất nhiều quà tặng.
Không ngờ lại cờ chạm mặt tôi và Tần Mục.
Tần Mục kinh ngạc: “Anh? Sao lại tới? Anh biết chuyện em đương rồi à?”
Ánh mắt Tần Thâm dừng lại giữa tôi và Tần Mục,
khẽ .“Ừ, đến tặng quà ra mắt cho em.”
Quà ra mắt…
Tôi cứ lặp đi lặp lại ba chữ đó trong đầu.
Tự nhiên lại nảy ra một giả thuyết mới.
Liệu có khả năng,hôm đó, Tần Thâm vốn định tỏ với tôi…
5.
Hôm sau.
Tôi ngủ đến tận mười giờ, xuống nhà đổ rác.
Không ngờ lại thấy một người quen ngoài dự tính.
Chiếc Rolls-Royce đỗ ngay dưới lầu, Tần Thâm đứng dựa vào cửa xe, mỉm tôi.
Bước chân tôi khựng lại.
Không phải đang ở nước ngoài sao?
Sao lại về rồi?
“Anh biết hết mọi chuyện rồi.” Anh bằng giọng nhẹ nhàng.
“Chuyện lớn như , vài câu trong điện thoại không đủ rõ. Tri Tri,”
Tần Thâm ngập ngừng, như thể đang do dự điều gì,
“Chuyện của Lâm Nam, có thể tự xử lý. Nếu em vẫn còn lưu luyến Tần Mục thì…”
“Không cần. Em không thích đồ xài lại.”
Tôi lạnh nhạt cắt lời.
Tần Thâm hơi sững lại, rồi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Chờ một chút.”
Nói xong, nhanh chóng đi đến chiếc Rolls-Royce, lấy từ ghế phụ ra một xấp tài liệu.
Tài liệu rất nhiều.
Anh dùng cả hai tay đưa cho tôi.
“Tri Tri, đây là bản kê tài sản của . Trước khi cưới, sẽ chuyển 70% cổ phần đang nắm giữ cùng toàn bộ tài sản sản, bất sản đứng tên sang tên em — coi như tài sản riêng trước hôn nhân của em.”
“Đây là phiếu kiểm tra sức khỏe tổng quát của . Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ thói quen xấu nào, chưa từng có hành vi vượt giới hạn với bất cứ ai — dù là nam hay nữ.”
“Anh hoàn toàn sạch sẽ.”
Bình luận:
【Ui ui ui, “hoàn toàn sạch sẽ” cơ đấy~~~】
【Nữ chính yên tâm nhé, không những “sạch sẽ tuyệt đối”, mà còn “bền bỉ tuyệt đối”, “to khỏe tuyệt đối”, và “phục vụ tận tuyệt đối” luôn đó~】
Mặt tôi lại nóng bừng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cố gạt đi những… hình ảnh kỳ quặc vừa hiện ra trong đầu.
Sau đó quay sang Tần Thâm.
“Vậy… hôn lễ mà em đã định trước sẽ không thay đổi. Nửa tháng nữa, chúng ta cưới. Anh có ngại không?”
Anh lắc đầu.
Nghĩ một chút, lại nhỏ giọng :“Anh không ngại gì cả. Tri Tri, em đồng ý lấy , đó là vinh hạnh lớn nhất đời .”
Tôi đang định bàn với về chi tiết lễ cưới.
Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Là Tần Mục gọi.
6.
“Tri Tri, thật sự rất nhớ em! Anh đang ở bệnh viện rồi, hình của trai không ổn lắm, chắc chưa thể về nước trong thời gian ngắn… haizz…”
Tôi bật loa ngoài.
Ngay khi nghe đến câu “ hình không ổn lắm”,
sắc mặt Tần Thâm khẽ nhíu lại.
Nhưng không gì.
Có lẽ sợ tôi không tin, Tần Mục còn gửi thêm một tấm ảnh.
“Anh đang ở bệnh viện nè!”
【ảnh.JPG】
Đúng là hình chụp trong bệnh viện.
Chỉ là…
Không có ai trong hình cả.
Bình luận nổ tung:
【Trời ơi là trời, tên tra nam này muốn xạo tới bao giờ nữa? Rõ ràng Tần Thâm đang đứng trước mặt nữ chính mà, vào viện là Lâm Nam chứ ai!】
【Tối qua Tần Mục chơi quá lố, dằn mặt Lâm Nam đến mức phải nhập viện, giờ còn đóng kịch gửi hình bệnh viện lừa nữ chính. Loại dưa chuột hỏng này còn muốn ôm cả nồi cả chén!】
Tần Thâm sa sầm mặt, đưa tay ra hiệu muốn mượn điện thoại tôi.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Mục là kiểu người cực kỳ bốc đồng.
Hơn nữa,
việc tôi kết hôn với Tần Thâm — theo một góc nào đó — cũng là sự kết hợp có lợi cho cả hai.
Giúp có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Tần.
Nếu để biết tôi đã phát hiện ra sự thật,
chắc chắn sẽ bám riết không buông.
Tôi không muốn phải mất mặt vì chuyện này.
Tần Thâm không gì thêm.
Bình luận lại tiếp tục dậy sóng:
【Cười ra nước mắt, nam phụ lặng lẽ tổn thương rồi. Chắc đang nghĩ Tri Tri vẫn chưa quên Tần Mục đúng không?】
【Đau lòng không dám , đúng là đáng thương ghê luôn】
【Ngoài mặt thì lạnh nhạt, trong lòng thì đã khóc trôi cả một Thái Bình Dương rồi…】
Tôi sang Tần Thâm.
Ừm.
Trông có vẻ hơi buồn thật.
Dù gì cũng là người tôi sẽ sống cả đời cùng, như khiến tôi thấy áy náy.
“Em không với ta, là vì không muốn đám cưới của chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Kể từ ngày ta ngoại , chúng em đã chia tay rồi.”
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không?”
Tần Thâm cụp mắt xuống,hàng mi dài và dày phủ bóng dưới ánh sáng ngược.
Giây sau, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Ngón áp út của hơi lạnh.
Tôi cúi đầu.
Một chiếc nhẫn to bằng quả trứng chim bồ câu, suýt nữa tôi loá mắt.
“Chúng ta thay hết mọi thứ của lễ cưới nhé? Em muốn gì cũng , đều có thể chuẩn bị cho em.
Anh cũng không muốn dùng lại những gì ta đã từng chạm qua…”
Tim tôi mềm nhũn.
Không nhịn , tôi cong môi nhẹ.
“Ừ.”
Bạn thấy sao?