6
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu tiếp với công việc kinh doanh của gia đình.
Để hiểu rõ thị trường, tôi thường theo xe đi giao hàng.
Chính trong một lần như , do công nhân sơ suất, tôi và Chu Tiến đã bị nhốt cùng nhau trong kho lạnh.
Chuyện xảy ra bên trong kho lạnh thế nào cũng không cần nhiều, tóm lại, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi đã tin chắc Chu Tiến là một người đàn ông có trách nhiệm.
Đến nơi ăn tối, thật không ngờ lại đúng lúc nhân viên siêu thị của họ đang tổ chức tiệc liên hoan.
Chu Tiến bình thường rất lòng cấp dưới, chỉ một lúc sau đã có không ít người đến cụng ly chúc rượu.
Một bữa cơm tử tế lại bị ồn ào náo nhiệt cho mất cả không khí.
Tôi không quen kiểu ầm ĩ đó, đành viện cớ ra ngoài hít thở.
Vừa đi đến góc hành lang, tôi cờ nghe thấy hai người đang chuyện gì đó.
Một người trong số họ giọng đầy phẫn nộ.
Tôi để ý thấy đó là người duy nhất trong bàn lúc nãy không đứng dậy chúc rượu Chu Tiến.
“Bảo tôi đi chúc rượu nó á? Tôi thà cụng ly với chó còn hơn!”
“Dù sao sắp bị đuổi rồi, tôi cũng chẳng ngại thật. Chính thằng khốn đó nghe ở đâu tin con sếp đang đi khảo sát thị trường, rồi dặn tôi phải biết điều, tìm cách tạo cơ hội cho nó tiếp cận. Ai ngờ cuối cùng lại nhốt nhầm một con nhỏ mua hàng bé tí xíu vào trong đó…”
Những lời đó khiến tim tôi như thắt lại một nhịp.
Sau sự việc hôm đó, để tránh phiền phức, những người dưới quyền tôi đều giữ im lặng, chỉ với bên ngoài rằng tôi là nhân viên thu mua đi cùng xe.
Thì ra là .
Tôi bật khẽ một tiếng, nhất thời chẳng biết nên thấy may mắn… hay là hối hận nữa.
Tối hôm đó, vừa vào phòng, Chu Tiến đã không giấu nổi sự sốt ruột, muốn thân mật với tôi.
Nhưng tôi sớm đã thấu âm mưu của mẹ con họ, sao có thể để ta đạt mục đích?
Trong lúc ta đang tắm, tôi thấy trên tủ đầu giường có một hộp bao cao su vừa bóc.
Tôi cầm lên soi dưới ánh đèn—quả nhiên từng chiếc đều bị đâm thủng lỗ nhỏ.
Đúng là tính toán đến từng bước, không chừa đường lui.
Sau khi bị tôi từ chối, ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục ngọt nhạt dỗ dành:
“Bé cưng, giờ mẹ cũng đồng ý chuyện hai đứa mình rồi, em còn lo gì nữa chứ? Em biết không, hôm nay em thật sự rất xinh đẹp…”
Nghe những lời đường mật đó, tôi chẳng thấy vui chút nào—chỉ thấy buồn nôn đến mức không thể chịu nổi.
Tôi cắn môi, chần chừ mở miệng.
“Em muốn thành thật với một chuyện.”
Chu Tiến vừa nghe thấy thế liền lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy mong chờ tôi.
“Em đi.”
“Thật ra… nhà em đền bù giải toả, nên ba mẹ có cho em một khoản tiền. Cỡ chừng… như vầy nè.”
Tôi đưa tay ra dấu một con số, ánh mắt ta lập tức sáng rực lên.
Nhưng vẫn cố ra vẻ bất ngờ, giả vờ cảm :
“Thật sao? Nhưng điều đó không quan trọng đâu, tiền ba mẹ em cho là của em. Với lại cũng nuôi em mà, mình chẳng phải còn có quỹ cưới sao?”
Quỹ cưới cái đầu ! Chính đã vét sạch nó rồi mà còn mở miệng câu đó!
Tôi cũng mới phát hiện ra hôm nay thôi—cái tài khoản mà hai đứa từng thống nhất mỗi tháng cùng gửi vào, đến nay lẽ ra phải có gần 40 triệu rồi.
Vậy mà giờ chỉ còn trống rỗng!
7
Nhưng hiện tại tôi không định dây dưa với ta chuyện này.
Vì thế, tôi vẫn giả vờ như không biết gì cả.
Tôi ra vẻ cảm , tựa vào lòng ta.
“Có thật tốt… Số tiền đó, sau này đều là của chúng ta.”
“Dù em thấy mình đang nhà cũng ổn, dù sao cũng không phải nhà của mình. Nếu chưa cần dùng đến tiền ngay, hay là mình lấy khoản đó mua một căn nhà mới?”
Anh ta đúng là sốt ruột đến mức lộ liễu.
Vừa nghe xong đã lập tức để mắt tới khoản tiền kia.
Nghe đến đây, tôi hơi cau mày, tỏ vẻ khó xử.
Thấy , ta liền vội vã thề thốt, thậm chí còn đòi viết giấy cam kết, bảo rằng cả đời này chỉ một mình tôi.
Tôi mỉm nhẹ, đáp:
“Không phải là em không tin , mà là em đã đem số tiền đó đi đầu tư rồi.”
Tôi vừa dứt lời, Chu Tiến suýt nữa thì bật dậy khỏi giường.
Giọng ta lập tức cao lên đầy kích .
“Số tiền lớn như , em đầu tư là đầu tư luôn, sao không bàn bạc gì với ? Em đúng là quá bốc đồng rồi!”
Tôi ta quýnh quáng vò đầu bứt tai như khỉ mắc cạn, trong lòng lạnh không thôi.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?