Quả nhiên.
Chị tôi vừa dứt lời, ba tôi liền lập tức hùa theo: “Chỉ cần cậu Thẩm bằng lòng cho thêm một cơ hội, nhà chúng tôi sẵn sàng bán sạch gia sản, cầm cố vay mượn, nhất định sẽ thay con bé trả nợ!”
Nói đến cuối cùng, ba tôi lại quay sang tôi: “Nếu nó không còn giá trị nữa, cậu cũng có thể cân nhắc đến Tiểu Phượng. Một năm này cậu cứ qua lại với Tiểu Phượng trước, chờ chị nó trả hết nợ, rồi lại cưới chị nó cũng không muộn. Như cậu cũng đâu có thiệt.”
Đến nước này rồi, họ vẫn còn muốn lấy tôi ra để lấp cái hố chị tôi để lại.
“Hai đứa nó là sinh đôi, lại lớn từng ấy tuổi mà chưa từng đương, nếu cậu thích thì chị em nó theo cậu cả cũng .”
Thấy Thẩm Lê không lên tiếng, mẹ tôi vội chen vào thêm một câu, “Chỉ cần hai đứa có thể nối lại cảm, điều kiện gì cũng chấp nhận.”
Chị tôi đứng một bên cũng vội vã gật đầu như gà mổ thóc: “Chỉ cần ở bên , cái gì em cũng không để ý.”
Thẩm Lê quay sang tôi. Tôi lập tức quay mặt đi, tránh ánh mắt ta.
Mẹ tôi lại tưởng ta lòng, liền hấp tấp kéo tay tôi lôi ra trước mặt, một tay giữ chặt cằm tôi, nâng lên như đang trưng hàng:
“Cậu kỹ đi, nó thật sự không thua chị nó chút nào — là đồ tốt đấy!”
“Cậu xem, con bé này còn xinh hơn cả chị nó, da dẻ non nớt hơn. Lại là con mọt sách chưa từng đương, cảm giác chắc chắn khác hẳn chị nó ~”
Thẩm Lê khẽ bật khinh bỉ.
Một cậu ấm từ bé sống trong nhung lụa, nâng niu như ngọc như vàng — sao mà chưa từng thấy cảnh người ta lôi con ruột ra rao bán như gia súc?
Mẹ tôi lúc này cũng nhận ra bản thân có hơi nóng vội, lúng túng buông tay tôi ra, ấp úng định giải thích gì đó.
Nhưng Thẩm Lê đã một tay kéo tôi về phía sau lưng mình.
“Được. Vậy chọn ta.”
“Một đổi một.”
Ánh mắt Thẩm Lê đảo qua giữa tôi và chị , thản nhiên : “Tôi đưa học bá đi. Còn cái kia, để lại cho các người.”
Chị tôi như bị sét đánh, lảo đảo bò dậy, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt:
“Anh từng chỉ mình em mà! Bây giờ lại để mắt đến con tiện nhân này?”
“Chẳng lẽ chỉ vì nó chịu thay em sinh con? Em cũng mà! Em bỏ học! Anh muốn bao nhiêu đứa, em đều có thể sinh cho !”
Thẩm Lê khẽ hừ lạnh một tiếng, dùng chính lời dối trá của chị tôi để trả đòn: “Không cần đâu, tôi… vô sinh mà.”
Lần này đến lượt tôi không nhịn , bật thành tiếng.
“Cười cái gì, con đĩ ranh! Mày cũng xứng tranh đàn ông với chị mày à? Coi lại số mệnh của mày đi!”
Chị tôi định lao tới, Thẩm Lê đã bước lên trước một bước, chắn ngay trước mặt tôi.
Tôi nép sau lưng , hồn nhiên như không có chuyện gì: “Tôi đâu có tranh.” “Chính ba mẹ đề nghị tôi đến với Thẩm Lê, chính ấy đồng ý thử một lần, còn người đưa tôi đi khám để chứng minh tôi có thể sinh con cho nhà họ Thẩm… là chị mà ~”
Chị tôi còn định lao lên, ba mẹ đã vội giữ chặt ta từ phía sau, miệng thì không ngừng khuyên nhủ, dỗ dành, lải nhải không dứt.
Gió đã đổi chiều rồi. Giờ người có thể bám vào nhà họ Thẩm là tôi — bọn họ đương nhiên cũng phải quay ngoắt sang hùa theo tôi.
Thẩm Lê đứng bên cạnh xem đủ trò hề, cuối cùng cũng nhếch môi khẩy, xoay người dắt tay tôi rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, còn lạnh lùng để lại một câu:
“Trong vòng hai năm tới — đừng ai trong số các người đến phiền chúng tôi.”
Tôi nghênh ngang rời khỏi đó, dưới ánh như dao găm của chị mình.
Vừa rẽ qua góc tường, tôi đã bị Thẩm Lê đẩy ngã xuống đất.
Cái đồ khốn này — lúc nãy còn diễn vai “che chở người yếu đuối” để chọc tức chị tôi, mà giờ trở mặt nhanh đến thế. Nhưng… tôi không trách ta .
Bởi vì, ngay từ đầu, giữa chúng tôi — chỉ là một cuộc giao dịch.
Tôi giúp ta tỉnh mộng, lột bỏ cái “não ” kia, rõ bộ mặt thật của chị tôi. Còn ta, kéo tôi ra khỏi cái ổ sói đó, đảm bảo tôi yên ổn học xong đại học.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Thẩm Lê. Trong mắt ta — chỉ có sự ghê tởm và chán ghét. Còn trong mắt tôi — chỉ toàn là tính toán.
Ngay cả lúc ở trong phòng đóng vai người , chúng tôi cũng chẳng buồn nhau lấy một cái.
Chỉ có ba mẹ tôi và chị tôi, những kẻ bị tiền mù mắt, mới tưởng thật — tưởng rằng Thẩm Lê thật sự coi trọng tôi.
May mắn thay, ít nhất Thẩm Lê vẫn giữ chữ tín của một thương nhân.
Từ sau hôm đó, tôi thật sự có hai, ba năm yên ổn.
Tôi tốt nghiệp đúng hạn, còn tìm một công việc rất tốt.Cuối tuần hôm ấy, hiếm khi nghỉ, tôi ra ngoài mua ít đồ chuẩn bị món nướng tại nhà.
Miếng thịt nướng đầu tiên vừa chín, mùi thơm còn chưa kịp lan khắp phòng —“Cốc cốc.” Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Tiếng gõ cửa rất lịch sự, chỉ hai tiếng nhẹ. Tôi cứ ngỡ là lon Coca đặt giao đến — Nhưng vừa mở cửa ra, tôi liền hối hận.
Chị tôi đứng ngay trước cửa.
Hai năm không gặp, chị như già đi hai mươi tuổi. Dù mới ngoài hai mươi, mà mái tóc đã bạc gần nửa đầu, cả người lôi thôi lếch thếch, lại còn bốc mùi khó ngửi.
Cửa vừa mở, cả hai chúng tôi đều sững lại trong giây lát.
Chị tôi chằm chằm, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tỵ — rồi không khách sáo gì, đẩy tôi ra một bên, sấn vào nhà như thể đang kiểm tra lãnh địa.
“Tao biết ngay mà, Thẩm Lê không đời nào để mắt đến loại như mày. Hai năm rồi, mày vẫn là cái đồ vô tích sự, chẳng có thằng đàn ông nào thèm rước.”
Tôi lập tức nắm lấy cánh tay chị, lôi ngược ra cửa.
“Liên quan gì đến chị? Tới đây gì? Có chuyện thì nhanh, xong thì cút.”
Chị tôi lạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên bụng mình.
“Tôi đến nhờ em giúp.”
Thì ra, ba năm trước sau khi tôi rời đi cùng Thẩm Lê, bọn chủ nợ liền nhanh chóng tìm đến chị tôi.
Những kẻ cho vay qua app đều là dân xã hội đen, chuyện không bao giờ theo lý lẽ. Tiền lãi cộng dồn từng ngày, khoản nợ ban đầu chỉ mười mấy vạn chẳng mấy chốc đã phình lên đến hàng trăm vạn.
Để trả nợ, chị buộc phải dấn thân vào con đường mang thai hộ.
Lần đầu sinh một bé trai, đủ để thanh toán phần lớn nợ cũ. Nhưng ba mẹ tôi thấy cách này kiếm tiền quá dễ, liền xúi chị tiếp tục.
Ban đầu, chị còn nghĩ: “Cũng chỉ là sinh con, một đứa hay hai đứa thì có gì khác biệt?” Nhưng sau đó, liên tiếp sinh hai bé , khách hàng không hài lòng, tiền nhận ít ỏi. Ba mẹ thì không đủ tiền tiêu, quay lại đánh chửi chị mỗi ngày.
Không chịu nổi nữa, chị liền nghĩ tới tôi.
Nhưng tôi thắc mắc: Làm sao chị biết tôi ở đâu? Tôi hỏi ra miệng, chị liền tôi bằng ánh mắt vừa đắc ý, vừa khinh thường:
“Thẩm Lê.” “Tôi chỉ gọi cho ta, vừa khóc vừa kể khổ: ba mẹ tệ với tôi thế nào, tôi khổ sở ra sao… Anh ta liền ngoan ngoãn cho tôi biết em đang ở đâu.”
“Tiền bắt taxi hôm nay, cũng là do ta trả cho tôi đó~ Đàn ông bị mờ mắt, đúng là dễ lợi dụng. Tiếc là, mày từng có cơ hội tốt như thế… mà lại không biết nắm lấy.”
Tôi vẻ đắc ý trên mặt chị, khẽ thở dài.
Tình mờ mắt ư? Không đâu. Thẩm Lê không phải não , mà là… thù dai.
Anh ta đưa chị đến đây, không chỉ để tôi khó chịu, mà còn để cho chị chứng kiến tôi sống tốt hơn mình đến mức nào — khiến cả hai chúng tôi cùng khó chịu.
Vậy mà ta chỉ cần bỏ ra đúng… tiền xe.
Đúng là tư bản khốn kiếp, tính toán đâu ra đấy.
“Nghe Thẩm Lê , giờ mày có công việc ngon, lương cao, chắc cũng dành dụm không ít rồi nhỉ? Chắc cũng đến tuổi đương, tính chuyện kết hôn rồi chứ?”
“Vậy nếu có người vô phát hiện ra — chị mày, và cả ba mẹ mày đang mấy chuyện phi pháp, mày tính sao đây?”
Chị tôi vỗ nhẹ vai tôi, giọng mang theo ý uy hiếp rất rõ ràng:
“Cho nên bây giờ, tao cho mày một cơ hội. Chuyển cho tao 500 nghìn, tao lập tức rời đi.”
Câu đó — nếu là trước kia, có lẽ tôi thật sự sẽ đi vay mượn khắp nơi, chỉ để tiêu tiền trừ tai họa.
Nhưng bây giờ… đã khác rồi.
Bạn thấy sao?