Cuộc Gặp Gỡ Định [...] – Chương 9

9

Chỉ thích mắt , thích thấy hình ảnh mình trong đôi mắt ấy.

“Cái đuôi nhỏ” của Tống Gia Việt, giờ thành cái đuôi nhỏ của tôi, cũng đâu có tệ.

Chớp mắt hai tháng qua trở lại trường.

Cô không chia tay, tôi cũng không nhắc.

Cứ thế, chúng tôi xa. Tôi nghĩ kéo dài thế này cũng ổn.

Nhưng một tuần sau, giận dỗi.

“Kỳ Tư Dao, đã hẹn gọi điện hôm nay, đâu?

Đừng bận! Em thấy người ta đăng ảnh, đang chơi bời ngoài kia!”

Tôi quen kiểu tự do, không ai quản tôi.

Không hiểu sao phải báo cáo, có gì to tát đâu?

Tôi chẳng dỗ, vẫn đều đặn gửi “chào buổi sáng, chúc ngủ ngon”, kết quả là ba ngày không trả lời.

Ngực như có tảng đá đè, một tuần sau tôi chịu không nổi.

Kệ mẹ sĩ diện, tôi bay sang D quốc.

Tống Vọng Thư dễ dỗ, tôi vừa đến nơi, chẳng cần giải thích gì, đã tha thứ.

Chúng tôi nhau ồn ào mà không danh phận suốt một năm, rồi về nước.

Cuối cùng cũng trở về!

Tôi tưởng lần này có thể công khai, ai ngờ lại bận đi nhà sản xuất, ba ngày hai bận biến mất.

Tôi định dùng Kiều Y Y để khích , không kiểm soát , chơi lố.

Đến mức tôi phải hạ mình đi dỗ!

Đời tôi thật sự tiêu trong tay rồi!

“Kỳ Tư Dao, tôi bảo ngày mai đưa về ăn cơm!”

Giọng Tống Vọng Thư vang ngoài thư phòng, tôi hoảng hốt giấu vội con gấu bông vào tủ.

Chúng tôi quay lại đã gần một năm, Tống Gia Việt ngu xuẩn kia cuối cùng cũng chịu thừa nhận tôi em rể.

Tôi đôi mắt cong cong của Tống Vọng Thư, khéo léo dắt rời thư phòng:

“Ừ, tối nay đi mua chút đồ, không nên đến tay không.”

“Được, đợi em thay đồ.”

Trong tủ, là những thứ Tống Vọng Thư từng đập nát lúc chia tay.

Bình hoa tôi đem sửa, ảnh chụp chung thay khung mới, gấu bông tôi khâu lại.

Còn nhẫn, không phải rơi trên bục, mà là tôi cùng công nhân lặn xuống hồ vớt.

Chuyện đó, tôi sẽ không để biết, quá mất mặt.

Cô cũng sẽ không biết việc tôi cứu là một sự cờ.

Tôi liên hệ phóng viên, tiêu đề cũng nghĩ xong rồi:

“Cậu cả nhà họ Kỳ lo lắng cho cũ, nửa đêm báo cảnh sát”.

Cô không cho danh phận, thì tôi tự giành lấy.

Tôi vốn chẳng phải người tốt, đã chọc vào tôi, thì đừng mong thoát.

Tôi muốn bám lấy Tống Vọng Thư cả đời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...