6
Tôi hỏi ngây ngô, khiến trợn trắng mắt.
“Em thử xem? Đưa thẳng vào viện cấp cứu đấy. Ai ngờ Kỳ Tư Dao lại si đến mức đó, để tôi hắn cả đời!”
Tôi qua loa vài câu rồi cúp máy, lòng rối bời.
“Có thời gian thì đi nhẫn, mặt trong có thể khắc tên, nhiều người thích khắc bên ngoài hơn.”
Những chi tiết ta từng bỗng hiện rõ trong đầu, khát vọng có danh phận lộ ra quá hiển nhiên.
Nhắc đến Kỳ Tư Dao, phản ứng đầu tiên của tôi không còn là nhớ đến sự khó chịu hay tính khí tệ .
Mà là, hôm trời mưa, hai đứa chui trên sofa xem TV.
Lúc tôi đòi đi ngắm tuyết, bỏ hết công việc, đưa tôi sang Thụy Sĩ.
Chuyến du lịch tốt nghiệp, chúng tôi lặn biển ở Mauritius, tôi đẹp hơn cả phong cảnh.
Ở Florence, chúng tôi đi từ sáng tới tối, giữa dòng người tấp nập thì thầm lời .
“Alipay nhận 250 tệ.”
Tiếng báo tin nhắn vang lên, chuyển khoản của Kỳ Tư Dao kèm một câu:
“Bữa sáng không phải cơm hộp, đồ đàn bà không biết thưởng thức!”
Tôi hối hận vì phút mềm lòng vừa rồi!
Nhìn xem, loại người như thế mà đòi có sao?
Nằm mơ!
“Đừng mang nữa, nửa tháng tới tôi không ở nhà.”
“Đi đâu?”
“Vào đoàn, giám sát.”
“Báo cáo lịch trình là thói quen tốt, nhớ giữ.”
Đúng là biết tự tâng bốc mình.
Đã lâu rồi kể từ khi phim trước đóng máy.
Bộ phim mới chỉ là một webdrama kinh phí không cao, ngày mai tôi sẽ đi đến địa điểm quay.
Tôi lo lúc trở về, đồ ăn trước cửa thiu thối không ai dọn, hoặc Kỳ Tư Dao phát điên báo cảnh sát bảo tôi chết trong nhà.
“Em đã báo rồi, tôi cũng rộng lượng chia sẻ lịch trình của mình.”
Anh ta gửi qua một tấm lịch trình, tôi bận trả lời tin nhắn đạo diễn nên chưa kịp mở.
7. Hôm sau, tôi vào đoàn việc, còn Kỳ Tư Dao thì đi công tác.
Đợt này quay phim ở một ngôi làng hẻo lánh, nơi không thể gọi đồ ăn ngoài.
Bận rộn mấy ngày liền, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.
Trước khi ngủ, theo thói quen tôi kiểm tra điện thoại, phát hiện Kỳ Tư Dao chuyển tiền cho tôi trên Alipay.
“Đừng để đói gầy đi.”
“Anh thừa tiền không chỗ tiêu à?”
“Chỉ tiêu cho em, thích tiêu cho em.”
Nửa đêm, Kỳ Tư Dao lại lên cơn, câu sến rện nối tiếp nhau, biến Alipay thành app tán gẫu.
Tôi cảm giác mình đang “xài chùa” ta.
“Chưa ngủ à? Mất ngủ hay nhớ tôi?”
“Tôi nhớ mẹ .”
“Được, lần sau về đưa em gặp.”
Im lặng là Cầu Cambridge của đêm nay.
Tôi thề với trời, ý tôi không phải như .
“Ở trong núi chỉ ăn mì gói thôi à?”
“Anh có lịch sự không? Đây là làng đấy.”
“Ồ, em có muốn vào lòng tôi không?”
“Ghê quá, tôi block Alipay giờ.”
“Nhớ mỗi ngày phải trả lời tin nhắn tôi! Không thì tôi báo cảnh sát!”
“…”
Tôi không quen giường khách sạn, ngẩn ngơ cửa kính, cuối cùng lại nhớ về kỳ nghỉ đông năm ba đại học.
Hôm đó trai tôi và Kỳ Tư Dao chạm mặt trên đường, Kỳ Tư Dao bấm còi inh ỏi như kiểu dân đua xe mất nết trong miệng tôi.
Vì tôi ngồi trong xe, tôi không dám tăng tốc. Thấy mất hứng, Kỳ Tư Dao mới chạy lại bình thường.
Xuống xe, tôi bực bội vô cùng.
Anh chê Kỳ Tư Dao loè loẹt, Kỳ Tư Dao thì chê tôi giả nghiêm túc.
“Anh rảnh quá hả, bấm còi cái gì?”
“Chạy rùa bò, hôm nay chưa ăn cơm à?”
Tôi bước xuống từ ghế phụ, lần đầu rõ gương mặt Kỳ Tư Dao, kinh ngạc đến sững người.
Mái tóc đỏ rực như màu của đại dương khoác lên đầu ta chẳng hề ngố tàu, chỉ nhờ vào gương mặt đã chống đỡ nổi hết thảy.
Đẹp trai muốn xỉu!
Thấy tôi, ta thu liễm đôi chút:
“Dẫn theo, bảo sao không dám đạp ga.”
“Em tôi, Tống Vọng Thư.”
“Ồ~ Vọng Thư em , gọi một tiếng ‘’ nghe nào?”
“Cút! Gọi bằng ông nội thì hợp hơn.”
Nhân lúc trai tôi rời đi, Kỳ Tư Dao ghé sát tôi:
“Vọng Thư em , mặt tôi có gì à?”
Tôi ngốc nghếch lắc đầu, tránh ánh mắt:
“Không… không có.”
Anh ta cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý, nhận ra tôi hay lén lại không vạch trần.
Sau lưng trai, tôi lén kết với ta, lật đi lật lại mấy dòng trạng thái ít ỏi.
Thầm may mắn vì WeChat không hiện lịch sử khách truy cập.
Trở lại D quốc, tôi bốc đồng đi nhuộm tóc đỏ, còn thi lấy bằng lái xe đua.
Thật ra tôi không thích, như tôi thấy mình có một sợi dây liên kết với ta.
Tôi thích sự phóng khoáng tự do của , giống như một fan lặng lẽ, không dám tiến gần, lại vừa mong vừa sợ có ngày thật sự đến gần .
Đó là chuyện hơn bốn năm trước.
Còn giờ, Kỳ Tư Dao đã nhuộm tóc đen, trông như trầm lắng hơn.
Ít nhất là bề ngoài thôi, giả bộ người câm cũng khá đạt.
Thậm chí ta còn biết vào bếp nữa.
9. Tôi ở đoàn phim một tuần, đạo diễn và biên kịch cãi nhau kịch liệt.
Bạn thấy sao?