4
“Ô hô, hôm nay có bên cạnh nên Dao cố nhường bài à?”
Kỳ Tư Dao không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Có kẻ liều lĩnh hùa theo:
“Nghe Dao thân với em nhà họ Kiều lắm, hai bên gia đình còn bàn gặp mặt rồi, có thật không?”
Tim tôi chợt siết lại, lòng dấy lên ghen tuông, lo lắng chờ câu trả lời.
Anh ta rời bàn, mặt không lộ biểu cảm, chỉ buông một câu:
“Bớt lo chuyện của tôi đi.”
Thái độ nửa vời ấy khiến tôi càng bất an.
Tôi khó mà không liên hệ việc ta dối và chuyện vừa rồi lại với nhau.
Tôi chặn ta ở cửa nhà vệ sinh:
“Không phải ở phòng gym sao, đến đây để luyện ngón tay à?”
Anh ta kéo tôi ra cầu thang vắng người:
“Đừng ở đây, kẻo bị thấy.”
Bước chân tôi khựng lại. Anh ta sợ bị ai thấy?
Kiều Y Y sao?
Tôi nổi phản kháng, giọng cũng gắt đi:
“Kỳ Tư Dao, cũng giỏi lắm.”
Anh ta quay lưng đóng cửa cầu thang, giọng chẳng khá hơn:
“Đúng, tôi lừa em thì sao? Em có tư cách gì quản tôi?”
Từ mùa hè năm ngoái đến cuối mùa hè năm nay.
Hứa hẹn chỉ hai tháng, kéo dài thành hơn một năm. Tôi đã nghĩ mình và ta đã là quan hệ trai ổn định.
Vậy mà chỉ một câu , tôi bừng tỉnh.
Thì ra từ đầu đến cuối, trong mắt ta, tôi chẳng là gì cả.
Sau khi về nước, tôi nhà sản xuất, công việc chiếm gần hết cuộc sống. Hai hôm trước chúng tôi còn cãi nhau về việc này.
Sáng nay, bầu không khí căng thẳng mới có chút xoa dịu, mà trong cầu thang, nó lại rơi xuống băng lạnh.
Tôi tháo chiếc nhẫn đôi trên tay, ném qua cửa sổ xuống hồ cá.
“Tôi đúng là không có quyền quản , để Kiều Y Y quản đi!”
“Tống Vọng Thư, chán sống rồi đúng không?!”
Anh ta đuổi về tận nhà, chúng tôi cãi vã đến mức chẳng nhớ rõ đã gì.
Chỉ nhớ, tất cả những lời cay nghiệt nhất trong lời bài hát nào cũng lôi ra, không cần biết có thể rút lại hay không, cứ thế phang vào mặt nhau.
Khung ảnh chụp chung vỡ nát, chiếc bình gốm cùng cũng tan tành.
Con gấu bông tôi tốn sáu mươi đồng mới gắp , đầu cũng bị vặn rời.
Chiếc vé máy bay ta từng bất ngờ bay sang Đức thăm tôi, cũng nằm gọn trong thùng rác.
“Tống Vọng Thư, không xin lỗi, hôm nay tôi nhảy từ tầng một xuống chết cho coi!”
“Kịch của nhiều như tiền , muốn chết thì đi chỗ khác, tôi lười chôn!”
Nội dung cãi vã mờ nhạt dần trong ký ức, chỉ còn khắc sâu một điều:
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau thừa nhận —
“Ai hối hận là chó! Ai muốn quay lại là đồ hèn!”
5. Tâm trí quay lại, tôi chằm chằm Kỳ Tư Dao trong phòng bao, hỏi ta:
“Anh có tư cách gì mà quản tôi hả, – trai – cũ?”
Mắt Kỳ Tư Dao hơi đỏ, ta ấn sau gáy tôi rồi hôn tới.
Nụ hôn vội vã, tôi cắn dữ dội, vị máu tanh lan ra.
Bốp–
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng tát vào mặt Kỳ Tư Dao vang thật giòn giã.
“Anh không phải đã có Kiều Y Y rồi sao? Không phải hai bên gia đình đã gặp nhau ăn cơm rồi sao?
Bây giờ chạy đến đây phát điên cái gì, giả vờ si cho ai xem?!”
Tôi khóc, thật hèn hạ.
Khóe mắt Kỳ Tư Dao đỏ hoe, tức đến mức rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt tôi lập tức ngừng lại, sững sờ tại chỗ.
Trên gương mặt ấy hằn một vết tát mờ, vừa đỏ vừa lấp lánh nước mắt.
Tôi hoàn toàn hiểu câu trên mạng: nước mắt của đàn ông, là vinh quang của đàn bà.
Khi xa, chúng tôi từng cãi nhau hai lần.
Chỉ cần gương mặt phờ phạc của Kỳ Tư Dao sau khi đáp chuyến bay đến bên tôi, tôi đã chẳng thốt nổi một câu cay nghiệt nào.
Anh lau giọt lệ nơi khóe mắt, giọng khàn khàn, giống hệt một chó to tội nghiệp:
“Cái gì một Lang hai Lang? Họ gặp nhau ăn cơm thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi đi xem mắt cũng chẳng liên quan gì đến , không có tư cách quản tôi.”
“Em không đi xem mắt! Em mà đi xem mắt, tôi mẹ nó cho nát hết!”
“Anh không có tư cách quản tôi.”
“Tống Vọng Thư, em không đi xem mắt!”
“Anh không có tư cách quản tôi.”
“…”
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lượt, nước mắt ta cạn khô, rồi nổi nóng:
“Tống Vọng Thư! Em dám đi xem mắt tôi liền…”
“Nhảy từ tầng một xuống chết hả? Quá tốt.”
Tôi đoán trước lời thoại của ta. Kỳ Tư Dao trừng mắt, chửi một câu khó tin:
“Đồ không có lương tâm! Em muốn chọc tôi tức chết sao!”
Tôi nghiêm túc lắc đầu, phủ nhận cáo buộc của :
“Tôi chỉ muốn xem boomerang đập ngược vào người có đau không thôi. Trong lòng tôi, mãi mãi là một ông già không chết nổi.”
Kỳ Tư Dao lớn hơn tôi ba tuổi, bình thường ghét nhất là tôi gọi già.
Thì sao chứ?
Khi còn , tôi luôn nhường nhịn. Chia tay rồi thì chẳng việc gì phải để ý cảm ta nữa.
Bạn thấy sao?