3
Sáng hôm sau, ông trời đánh của tôi lại gọi điện gọi tôi dậy.
“Tống Vọng Thư, đừng ngủ như con heo chết nữa, trưa nay đi xem mắt, đừng có quên đấy.”
Ồ, không nhắc thì tôi đúng là quên thật.
Mẹ đã tuần trước có sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt.
“Tha cho em đi, em không đi đâu, buồn ngủ quá, không rời giường nổi.”
“Bảo em đi gặp một lần thôi, chứ đâu phải bắt em sinh con liền tại chỗ.”
“Anh già rồi không đi xem mắt thì bắt em đi thay là có ý gì?”
“Nếu không thương em, có mua xe cho em chắc? Có biết cảm ơn không hả!”
Anh gào lên một tiếng tôi tỉnh hẳn, tôi lập tức ngồi bật dậy vừa khóc vừa than:
“Em thật sự không đi , xe bị tông hỏng rồi phải kéo đi sửa. Hay mua cho em cái khác đi.”
“Đồ của! Gọi bảo hiểm mà đền!”
“…”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng báo là đối tượng xem mắt sẽ đến đón tôi.
Tôi trang điểm sơ sơ, thay cái váy coi cũng tạm rồi xuống lầu.
Cửa thang máy vừa sắp đóng thì Kỳ Tư Dao bước vào.
Tôi sau lưng ta một lúc, không thấy mới đi theo.
Đối tượng xem mắt nhắn tin tới, tôi đi ra cổng khu.
Kỳ Tư Dao cũng ra ngoài, cả quãng đường không một lời.
Tôi thầm cầu mong hắn ra đường bị xe đụng, nằm viện vài tháng, để bớt đi vài lần chạm mặt tôi.
“Cô Tống?”
Người xem mắt bước xuống xe, trong tay cầm một cốc trà sữa phô mai dâu.
Bước chân tôi khựng lại, ngón chân cứng đến mức muốn gõ ra một thanh kiếm gỗ để tự đâm chết mình cho xong.
Trời ạ, sao chẳng ai cho tôi biết đối tượng xem mắt lại là em của Kỳ Tư Dao!
Tôi là loại rẻ tiền gì để ông trời đối xử thế này chứ.
Đoạn Nghiêm Húc đưa trà sữa cho tôi:
“Mua trà sữa, không biết em… ơ, Dao?!”
Tôi quay lại, Kỳ Tư Dao đang đứng ngay sau, mặt lạnh như có ai nợ tám triệu chưa trả.
Anh ta liếc xéo:
“Cậu đến gì?”
Đoạn Nghiêm Húc vội nhét ly trà vào tay hắn, gượng:
“Tiện đường mang cho ly trà, nhà bảo tôi đi xem mắt với Tống, tôi…”
“Vậy cậu tiếp tục đi, tôi không quấy rầy.”
Kỳ Tư Dao cầm trà sữa bỏ đi.
Đoạn Nghiêm Húc thở phào, trên đường khẽ ho mấy tiếng:
“Cô Tống, chuyện vừa rồi mong đừng để ý, dù sao cũng biết Dao và trai quan hệ không tốt.”
“Không sao, tôi hiểu.”
Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Nếu tôi ngay cho ta biết mình là cũ của Kỳ Tư Dao, liệu ta có sợ đến mức phanh gấp quay đầu chở tôi về nhà không?
Đoạn Nghiêm Húc đưa tôi đến một nhà hàng Tây. Sau khi gọi món, ta ra ngoài nghe điện thoại.
Kỳ Tư Dao lại bước vào, kéo ghế ngồi thẳng trước mặt tôi, ung dung chơi game.
Con ngươi tôi run lên, có cảm giác mình bị hai em họ giăng bẫy.
“Đoạn Nghiêm Húc đâu? Anh tới gì?”
Kỳ Tư Dao nhún vai, lơ đễnh:
“Cậu ta có việc, để tôi thay đi xem mắt.”
Lần đầu tiên tôi biết đi xem mắt cũng có thể thay người.
Tôi tức giận xách túi đứng lên:
“Phiền nhắn lại với Đoạn, buổi xem mắt này tôi không đi nữa!”
Kỳ Tư Dao vươn tay kéo mạnh cổ tay tôi, sức lực lớn đến mức kéo tôi ngã vào lòng ta:
“Không cần nhắn, vì người đi xem mắt với em bây giờ là tôi.”
Tôi lập tức giẫm mạnh gót giày cao gót xuống, tai vang lên tiếng rên trầm thấp của .
Tôi nhân cơ hội giật tay ra, căm tức trừng mắt :
“Kỳ Tư Dao, có thể tránh xa tôi không?!”
“Mơ đi.”
Ba tháng kìm nén, đến lúc này như muốn vỡ tung.
Tôi vất vả lắm mới tập quen cuộc sống không có ta, mà ta lại như gián, chỗ nào cũng xuất hiện.
Khoé mắt tôi nhòe đi, sống mũi cay xè:
“Anh cút xa một chút, khỏi cuộc sống của tôi có không?!”
Trong mắt Kỳ Tư Dao cuộn lên cảm tôi không sao hiểu nổi, ta lạnh:
“Tôi cút rồi, ai đi xem mắt với em?”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, nước mắt rơi không ngừng, giọng run run từng chữ rõ ràng:
“Anh có tư cách gì mà quản tôi.”
Câu ấy, tôi trả lại nguyên vẹn cho Kỳ Tư Dao.
4. Ba tháng trước, tôi nhận lời mời đến một bữa tiệc riêng.
Đến nơi mới phát hiện Kỳ Tư Dao cũng ở đó.
Vậy mà nửa tiếng trước, tôi nhắn hỏi ta đang gì, trả lời:
“Đang ở phòng gym.”
Chúng tôi chưa từng công khai quan hệ, người trong giới không ai biết. Nửa đầu buổi tiệc, cả hai chỉ chuyện với bè riêng, chẳng có giao lưu gì.
Tôi định bụng về nhà sẽ hỏi vì sao dối, ai ngờ nửa sau có người đề nghị chơi poker.
Kỳ Tư Dao bị gọi vào bàn, tôi cũng bị lôi đi đủ số.
Tôi lấy cớ đi cùng , hai vòng trôi qua Kỳ Tư Dao đều thua.
Đoạn Nghiêm Húc trêu chọc:
Bạn thấy sao?