Cuộc Gặp Gỡ Định [...] – Chương 7

Còn ấy, tôi nghe Chu Gia Niên vốn bị ta uy hiếp mới phải về quê với ta, chứ đến trai chính thức còn chẳng tính là!”

Câu của khiến đám đông càng thêm xôn xao.

Sắc mặt Liễu Viên Viên trắng bệch, ta nắm chặt tay áo Chu Gia Niên, gượng gạo :

“Gia Niên, mau gì đi chứ!”

Chu Gia Niên giật tay ra, lạnh lùng chất vấn:

“Đều tại !

Cô chẳng phải đã hứa sẽ không với Gia Gia chuyện đêm hôm đó sao?”

“Nếu không vì , tôi đâu phải bị ép về quê cùng ăn Tết!

Cô đúng là đồ hạ tiện!”

Bị đẩy ngã xuống đất, Liễu Viên Viên không những không phản kháng mà còn buông xuôi:

“Nếu thực sự chung thủy với ta, thì hôm tôi gửi số phòng cho , sao lại hào hứng chạy tới?”

“Rõ ràng là lỗi của , còn muốn đổ hết lên đầu tôi!”

Đám đông xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về cả hai người họ.

Tôi chẳng còn hứng thú chen vào đống chuyện nhơ bẩn này, vội vàng kéo Sa Tinh Châu vào nhà, đóng sập cửa lại.

Ngoài sân vẫn còn tiếng cãi vã hỗn loạn, chắc vì đông người xem, họ cũng không dám lớn thêm.

Ba mẹ tôi sau đó cũng nghe kể lại chuyện xảy ra sáng nay.

Khi đốt pháo, mẹ tôi vừa vừa vỗ vai Sa Tinh Châu:

“Tinh Châu à, sau này phải đối xử tốt với con bác đấy nhé! Không thì dễ bị người khác cướp mất lắm đó!”

Sa Tinh Châu gật đầu chắc nịch:

“Cháu biết mà. Cháu theo đuổi Gia Gia đã lâu lắm rồi. Đây là lần đầu tiên ấy mời cháu về nhà ăn Tết, cháu cũng hy vọng sau này sẽ luôn ăn Tết cùng dì.”

Mẹ tôi mỉm gật gù, rồi thúc giục mau đi đốt pháo cùng tôi.

Trong sân, Sa Tinh Châu châm lửa đốt pháo, rồi nhẹ nhàng lấy tay bịt tai cho tôi.

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa xé toạc màn đêm, bầu trời cũng bừng sáng rực rỡ.

Trong ánh sáng lung linh ấy, tôi thấy Sa Tinh Châu đang mỉm , dường như muốn điều gì đó với tôi.

Tôi không nghe rõ ấy gì. Đợi đến khi pháo hoa dần tắt, tôi , mỉm đáp:

“Được mà.”

Sa Tinh Châu sững người, ngay cả nụ trên mặt cũng cứng đờ lại.

“Em… em vừa gì cơ?”

Tôi cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay tôi bỗng siết chặt hơn, thậm chí còn có chút run rẩy.

Tôi lặp lại:

“Em ! Chỉ là một câu thôi mà sao lại đỏ mặt thế?”

“Em… em nghe thấy vừa gì rồi à?”

Tôi lắc đầu:

“Pháo nổ lớn như , sao em nghe rõ chứ. Với lại, còn bịt tai em nữa, em chẳng nghe thấy gì đâu.”

Anh ấy ngừng , ánh mắt hơi tối lại:

“Vậy mà em vẫn đồng ý sao, rõ ràng em còn không biết vừa gì…”

Sa Tinh Châu có chút thất vọng, xoay người định đi vào nhà.

Tôi vội vàng giữ tay lại.

Trước ánh mắt kinh ngạc của , tôi nhẹ giọng :

“Anh vừa mới là hy vọng sau này mỗi cái Tết đều có thể ở bên em.”

“Cho dù em không nghe thấy, em khẩu hình miệng của . Chẳng lẽ… không phải sao?”

Gương mặt Sa Tinh Châu chậm rãi đỏ bừng lên, tôi mà thấy buồn .

Bình thường ở công ty, lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm túc, Rất hiếm khi thấy bộ dạng lúng túng như bây giờ.

Đôi tai cũng đỏ lên, ngượng ngùng lắc đầu:

“Anh… không phải .”

Tôi cau mày, không hiểu mình nhầm chỗ nào.

Sa Tinh Châu đỏ mặt, từ tốn từng chữ:

“Anh … hy vọng em đồng ý của .”

Trong ánh mắt , có những tia sáng lấp lánh, thậm chí còn rực rỡ hơn cả pháo hoa trên bầu trời lúc nãy.

Tôi bật , gật đầu trêu ghẹo:

“Tại em nhất thời không nghĩ nhiều đã đồng ý rồi. Ngày Tết mà lật lọng thì không hay, coi như em… lời quá cho đó!”

Anh ôm chặt lấy tôi, cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu tôi, giọng thì thầm đầy thương:

“Ừ, đúng là lời lớn rồi.”

7

Sau Tết, đến ngày chúng tôi rời đi, Chu Gia Niên đã chờ sẵn trước cửa nhà tôi từ sớm.

Nhìn thấy tôi và Sa Tinh Châu tay trong tay đi ra, ánh mắt ta lập tức đỏ hoe.

“Gia Gia, sao em có thể nhẫn tâm với như ? Anh… từ đầu tới cuối chỉ mình em thôi!”

Tôi chỉ nhạt:

“Vậy thì của … cũng thật rẻ mạt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...