Trước đó còn năn nỉ Gia Niên giả trai mình!
Chỉ là Gia Niên không đồng ý, mà chị vẫn không chịu từ bỏ!
Giờ bọn em sắp cưới rồi, chị còn muốn dụ dỗ ấy nữa!
Nông Gia, chị có thể đừng đê tiện như không?”
Đúng lúc đó, ba mẹ tôi cũng vội vã chạy tới.
Họ nghe những lời Liễu Viên Viên , ánh mắt kinh ngạc tôi:
“Gia Gia, chuyện… chuyện đó là thật sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Dù có bị cả thế giới hiểu lầm, tôi cũng không muốn ba mẹ hiểu lầm tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì Chu Gia Niên đã cướp lời:
“Đúng . Tôi chỉ không muốn để Nông Gia tiếp tục dây dưa nữa. Tôi sợ nếu Viên Viên biết, ấy sẽ đau lòng.”
Tôi muốn phản bác:
“Không phải , rõ ràng là …”
Nhưng lời tôi chưa kịp thốt ra, đã bị ta mạnh mẽ đè bẹp:
“Thực ra hôm đó, tôi chỉ muốn rằng tôi xin lỗi vì những cảm ấy dành cho tôi. Người tôi từ đầu tới cuối chỉ có Viên Viên thôi. Sau này mong ấy đừng phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xầm:
“Thật không ngờ, một đứa con ngoan ngoãn như , lên thành phố việc một thời gian thôi mà học hư rồi!”
“Nghe trên thành phố nhiều hồ ly tinh lắm, chắc nó cũng học đòi theo mấy loại người chẳng ra gì!”
“Nhìn thế thôi chứ sau này chắc chắn là cái ngữ hồ ly tinh, không sai !”
Thậm chí còn có người quay sang thẳng với ba mẹ tôi:
“Ông bà Nông này, mau chóng dạy dỗ con bé đi, đừng để tới lúc nó ra chuyện mất mặt thì không gỡ nổi đâu!”
“Tôi thật, loại con thế này, nhanh nhanh gả quách đi cho đỡ rắc rối!”
Liễu Viên Viên nhân lúc không ai để ý, trừng mắt khiêu khích tôi. Mẹ ta thì còn nhổ nước bọt về phía tôi:
“Xì!
Còn mơ tưởng quyến rũ trai nhà tao, lại bản thân mình xem đáng gì!”
Ba mẹ tôi dù kiên quyết tin tôi, cũng chẳng thể ngăn nổi miệng lưỡi thiên hạ.
Từng câu, từng lời như từng nhát dao đâm vào lòng tôi, khiến tôi như sắp chết ngạt giữa biển người.
“Đủ rồi! Các người đang gì ?!”
Một giọng vang dội vỡ toàn bộ sự hỗn loạn.
Sa Tinh Châu bước đến trước mặt tôi, cẩn thận nắm lấy tay tôi, quay sang với mẹ Liễu Viên Viên:
“Thưa dì, Gia Gia sao có thể đi quyến rũ trai của Viên Viên nhà dì chứ?”
Khi câu đó, liếc Chu Gia Niên bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Gia Gia đã có tôi rồi, còn bám lấy ấy gì? Làm sai còn định đổ vạ cho người khác, thật đúng là giỏi đó!”
Toàn thân ấy đều toát lên khí chất cao quý, dù không phải ai cũng nhận ra thương hiệu quần áo trên người , chỉ cần khí chất cũng biết hơn đứt Chu Gia Niên mấy bậc.
Lúc chưa có sự so sánh, trông Chu Gia Niên cũng tạm ổn. Nhưng giờ, chênh lệch rõ rành rành.
Mọi người xung quanh vừa nghe Sa Tinh Châu , lập tức đổi hướng chỉ trích Chu Gia Niên.
Đến khi Sa Tinh Châu đưa tôi và ba mẹ tôi lên xe, tôi vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng bàn tán:
“Bạn trai của Gia Gia đã biết xuất thân tốt, xe cũng sang hơn, ấy cần gì phải đeo bám cậu Chu kia?”
“Đúng đó, tôi đã cảm thấy Gia Gia không phải loại con đó rồi! Giờ thì chính chủ cũng xuất hiện rồi nhé!”
“Không phải chứ, Viên Viên, thấy trai mình tốt thì tự giữ lấy đi, đừng tự cho mình là trung tâm vũ trụ mà nghĩ ai cũng thích trai !”
Những lời đồn ban nãy suýt nhấn chìm tôi, bây giờ lại quay ngược về phía Chu Gia Niên và Liễu Viên Viên.
5
Về đến nhà, mẹ tôi lấy một quả trứng gà đưa cho tôi chườm mặt, tức giận mai phải tìm mẹ Liễu Viên Viên tính sổ.
Mẹ tôi bị bệnh tim, không thể tức giận .
Tôi vội vàng khuyên bà, ngày Tết rồi, đừng chấp nhặt với họ gì.
Sa Tinh Châu ngồi bên cạnh, cẩn thận cầm lấy quả trứng trong tay tôi, tự tay chườm lên má tôi.
“Anh có chút việc gấp nên tới muộn, em sẽ không trách chứ?”
Anh ấy vừa chườm trứng, vừa quay sang tôi với ánh mắt tội nghiệp, lại vội vàng giải thích.
Thật ra ấy đến đã nhanh lắm rồi. Tôi cũng không ngờ ấy thực sự sẽ chạy tới.
Chúng tôi, Chu Gia Niên và Sa Tinh Châu từng là học đại học. Khi Sa Tinh Châu tỏ với tôi, trong lòng tôi đã có Chu Gia Niên rồi, nên tôi đã thẳng thừng từ chối ấy.
Sau khi tôi và Chu Gia Niên xác định quan hệ đương, mỗi tháng Sa Tinh Châu vẫn gửi tin nhắn hỏi tôi:
【Chia tay chưa?】
【Chia tay rồi thì báo cho .】
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?