Liễu Viên Viên đắc ý:
“Lúc ta gọi điện cho chị, tôi đang ở bên cạnh đó. Thực ra chẳng có ca thêm nào cả.
Lúc ấy, ta đang nằm trên giường tôi.”
“Chị không biết đâu, ta chỉ có tôi mới thỏa mãn ấy. Vì ở bên tôi trên giường mà ta tự nguyện từ bỏ chuyện về quê cùng chị đấy.”
“Người ta chọn cuối cùng vẫn là tôi!”
Nghe những lời đó, tim tôi vẫn không tránh khỏi nhói đau.
Thì ra lúc tôi còn đang vui mừng vì sắp cùng Chu Gia Niên về nhà, thì ta đã sớm ôm ấp người phụ nữ khác.
Trước khi rời đi, Liễu Viên Viên còn không quên cảnh cáo tôi:
“Chu Gia Niên là trai của tôi! Nếu chị không muốn bị mang tiếng là người thứ ba thì tốt nhất hãy tránh xa ấy ra!”
Tối hôm đó, tôi bấm gọi vào một dãy số quen thuộc.
Đối phương bắt máy ngay lập tức, giọng điệu lười biếng vang lên bên tai tôi:
“Sao nào? Giờ mới biết tôi tốt hả? Có phải hối hận vì trước kia không đưa tôi về ra mắt không?”
Tôi đáp:
“Ừ, nên… có thể tới không?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Tôi tưởng ấy đang do dự từ chối.
Cũng đúng thôi, ai bảo ngày trước tôi đã từ chối ấy tới ba lần, chỉ vì Chu Gia Niên.
Tôi nhẹ giọng định :
“Nếu thấy khó xử thì thôi cũng …”
“Chờ !”
Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.
Tôi cầm điện thoại sững người hồi lâu, chưa kịp phản ứng lại.
Không ý thấy sau lưng có người đang tới gần.
“Gia Gia!”
Cổ tay tôi bị một bàn tay siết chặt.
Tôi quay đầu lại, phát hiện người đó là Chu Gia Niên.
Anh ta nhíu mày, gắt gao vào mắt tôi:
“Em giận thì giận, đừng lấy chuyện chia tay ra trò !”
“Em mà cứ nhắc tới chia tay nữa, cũng lạnh lòng đấy!”
Tôi vùng vẫy muốn rút tay ra, càng vùng, Chu Gia Niên càng nắm chặt hơn.
“Buông ra!”
Tiếng kêu của tôi không nén nổi sự đau đớn, dẫn tới sự ý của những người qua đường.
“Ơ kìa, kia chẳng phải Gia Gia sao? Còn người kia… chẳng phải là trai của Viên Viên à?”
“Sao đêm hôm lại đứng đây thế này?”
“Tôi nghe mẹ Viên Viên , Gia Gia đang nhòm ngó trai của Viên Viên…”
Mẹ Liễu Viên Viên vừa bước tới đã không không rằng, giáng cho tôi một bạt tai.
“Con nhà lành mà lại cứ đi ve vãn trai người ta gì! Ba mẹ không dạy , thì để tôi dạy giùm!”
Tôi ôm lấy má bị tê rần vì cái tát, chằm chằm vào Chu Gia Niên:
“Anh muốn tự mình ra, hay để tôi ?”
Chu Gia Niên mấp máy môi, “Thật ra…”
“Gia Niên!”
Liễu Viên Viên chen vào đám đông, khoác tay ta, đôi mắt đỏ hoe đáng thương ta:
“Gia Niên, mau đi, rốt cuộc là chuyện gì ? Nếu không, em với mẹ cũng không còn mặt mũi nào sống trong thôn nữa đâu!”
Chu Gia Niên bị kéo chặt lấy, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, chậm rãi mở miệng:
“Là Nông Gia! Đêm hôm đó ta canh lúc tôi ra ngoài đi dạo, chặn tôi lại tỏ !
Tôi đã rõ với ta là tôi quyết định cưới Viên Viên rồi, mà ta vẫn không chịu từ bỏ, còn muốn dụ dỗ tôi!”
Những lời ta khiến tôi cảm thấy như mình vừa bị đâm một nhát chí mạng.
Tôi lấy điện thoại ra, mở đến trang ghi âm.
“Chắc chưa biết nhỉ, điện thoại tôi có chức năng tự ghi âm cuộc gọi!”
Sắc mặt Chu Gia Niên và Liễu Viên Viên lập tức biến đổi.
Tôi nhấn nút phát, âm thanh hôm đó Chu Gia Niên gọi cho tôi vang lên:
“Gia Gia, xin lỗi em…”
4
Đúng lúc quan trọng, Chu Gia Niên nhanh tay cướp lấy điện thoại của tôi, tắt luôn bản ghi âm.
Tôi lạnh lùng ta:
“Nếu không có tật giật mình, cướp điện thoại tôi gì? Xóa ghi âm gì?”
Chu Gia Niên bắt đầu ấp úng, không thành lời.
Bên cạnh, Liễu Viên Viên tôi, rơm rớm nước mắt:
“Chị không có Gia Niên, nên mới bôi nhọ ấy như sao? Anh ấy chỉ không muốn dính dáng tới chị nữa thôi!”
“Em xin chị đấy, đừng quấy rầy Gia Niên nhà em nữa!”
“Chị Tết này dẫn trai về ra mắt đúng không?
Thực ra gì có trai nào!
Bạn thấy sao?