17
Như tre mọc sau mưa, tôi bùng nổ phát triển, tận dụng sức mạnh của mình để leo lên từng bậc thang.
Tôi kiếm rất, rất nhiều tiền, khoản nợ ba mươi triệu từng khiến tôi tuyệt vọng ba năm trước, giờ đây chỉ như hạt cát trong mắt.
Kẻ đã khó dễ cho tôi năm đó—Chu Dạ, cuối cùng cũng bị tóm gọn vì một bê bối khác, bị tống vào nhà tù.
Từ đó, tôi không còn gặp ác mộng nữa, cái hố sâu trong lòng tôi, dường như lấp đầy bằng những đồng tiền tôi kiếm .
Nhưng…
Mỗi khi giữa đêm tỉnh giấc, tôi vẫn cảm thấy này đến quá vội vàng.
Tôi không phải người vô tư, tôi có tư lợi, tôi muốn dựa vào quyền lực, địa vị, tiền tài của ta để leo cao hơn.
Có thể một ngày nào đó, của ta sẽ biến mất.
Nhưng tiền thì không.
Cảm giữa chúng tôi, trong suốt những năm tháng đương đầy đam mê, càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí đến mức chỉ cần một ánh , mọi thứ đã bùng nổ.
Bắt đầu có bè trêu chọc trong bữa tiệc:
“Bao giờ thì cầu hôn đây?”
Nhưng mỗi lần như , Chu Tầm chỉ mỉm , lảng tránh câu hỏi.
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra.
Đôi khi, im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Chúng tôi vẫn không cùng một thế giới, tôi còn cần ta, và ta cũng chưa thể rời bỏ tôi.
18
Sau năm năm bên nhau, tôi đã có thể tự mình gánh vác tất cả.
Sự nghiệp của Chu Tầm càng ngày càng thăng hoa, chúng tôi cũng ngày càng ăn ý hơn.
Nhưng không ai nhắc đến chuyện kết hôn.
Thái Tử Mẫu tìm đến tôi, khác hẳn với dáng vẻ bề trên ngày trước, lần này bà ấy tôi ngang hàng:
“Sự nghiệp của phát triển rất tốt, tôi thực lòng chúc mừng.”
Bà ấy vẫn giữ nụ trên môi, ý tứ trong lời đã thay đổi:
“Nhưng dù có đạt thành tựu không tồi, và Chu Tầm vẫn không xứng đôi.”
“Mấy năm trước, tôi có thể mắt nhắm mắt mở để hai người đương vui vẻ.”
“Nhưng nếu muốn trở thành vợ nó… xin lỗi, không phù hợp.”
Tôi thẳng vào Thái Tử Mẫu, chợt nhớ lại lời Chu Tầm từng với tôi:
“Tôi sẽ giúp em trở nên mạnh mẽ, để một ngày nào đó không ai có thể chúng ta không xứng đôi.”
Đến hôm nay, tôi đã có khối tài sản khổng lồ, vẫn không thể vượt qua ranh giới này sao?
Thấy tôi im lặng, Thái Tử Mẫu thêm dầu vào lửa:
“Cô nghĩ rằng kiếm chút tiền là có thể bước qua ranh giới giai cấp, có thể ngang hàng với chúng tôi sao?”
Bà ấy rút từ túi Hermès ra một bức ảnh, đặt xuống trước mặt tôi.
Trong ảnh là một da bánh mật, mặc lễ phục tốt nghiệp, nụ rạng rỡ, rõ ràng là ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp.
“Tôi biết cũng tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu trong nước.”
“Nhưng Tina là tiến sĩ của Ivy League, gia tộc ba đời đều là chính khách, doanh nhân có tiếng.”
“Chỉ có ấy mới đủ tư cách vợ của Chu Tầm.”
Lời này như một cú đập mạnh vào đầu tôi, cảm giác như một thùng nước đá dội thẳng xuống người.
Sự nghiệp tôi từng tự hào, trước bản lý lịch hoàn hảo kia, bỗng trở nên mờ nhạt, yếu ớt.
Sự thất bại sâu sắc từ từ dâng lên trong lòng.
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thẳng lưng, lạnh nhạt hỏi lại:
“Bà chắc chắn rằng Chu Tầm sẽ nghe theo sắp đặt của bà sao?”
Thái Tử Mẫu , nụ chứa đựng sự chế nhạo:
“Không có người đàn ông nào có thể từ chối một người vợ hoàn hảo.”
“Dù bây giờ nó chọn vì tuổi trẻ bồng bột, có dám chắc mười năm sau nó sẽ không hối hận không?”
Thấy tôi vẫn im lặng, bà ấy tiếp tục :
“Những trò trẻ con ngày trước, tôi có thể để nó chơi.”
“Nhưng đến cái tuổi này, nó nên ổn định lại.”
“Cô không thật sự nghĩ rằng tôi để ý đến chỉ vì có năng lực giỏi giang đấy chứ?”
Tôi không thể phản bác, vì mỗi một câu của bà ta đều đúng.
Cuối cùng, bà ấy thản nhiên bấm điện thoại ngay trước mặt tôi, gọi cho Chu Tầm.
Giọng bà ấy dịu dàng, mang theo áp lực vô hình:
“Tầm Tầm, Tina về nước rồi. Trưa nay đến nhà hàng cũ nhé, hai bên gia đình sẽ tổ chức tiệc đón ấy.”
Giọng Chu Tầm từ đầu dây bên kia vang lên:
“Được, con sẽ bảo trợ lý sắp xếp thời gian.”
Sau khi cúp máy, bà ấy tôi đầy khiêu khích:
“Nếu không tin, tự đến xem đi.”
Nói xong, bà ấy gửi cho tôi một địa chỉ, sau đó xách túi rời đi.
19
Tôi ngồi một mình trong nhà hàng rất lâu, cho đến khi Chu Tầm gọi điện đến.
Giọng ta vẫn dịu dàng, ổn định như mọi khi:
“Bảo bối, trưa nay có hẹn với gia đình, tối đến đón em nhé.”
Tôi cứng nhắc trả lời:
“Được, tối gặp.”
Có lẽ ta nghe ra sự bất thường trong giọng của tôi, trước khi ta kịp hỏi, tôi đã hoảng loạn tắt máy.
Ngay giây tiếp theo, tin nhắn WeChat nhảy lên màn hình:
【Sao thế, đại tiểu thư? Ai chọc em không vui rồi?】
Tôi gõ một câu qua loa:
【Không có gì, cứ việc đi.】
Tôi lái xe lang thang trên đường, cuối cùng vẫn không nhịn mà lái thẳng đến buổi hẹn.
Ở đó, tôi thấy Tina mọi người vây quanh bước ra.
Cô ấy còn rực rỡ hơn cả trong ảnh.
Mà Chu Tầm lại đi ngay sau ấy.
Ngay khi thấy tôi, ta rất tự nhiên vòng tay qua vai tôi, giới thiệu:
“Đây là vợ chưa cưới của tôi, Hinh Hinh.”
Sau đó ta quay sang kia:
“Hinh Hinh, đây là Tina.”
Tina mỉm tự tin, vươn tay ra với tôi:
“Xin chào, tôi là Tina.”
Tôi bắt tay ấy, đúng lúc đó, tôi bỗng nghe giọng trong đầu ấy:
“Hệ thống, có nhầm không ? Cốt truyện sắp kết thúc rồi mà bây giờ tôi mới xuất hiện để hoại cảm của họ?”
Đồng thời, dòng bình luận quen thuộc lại hiện ra trước mắt tôi:
【Cốt truyện sắp kết thúc rồi, nữ chính cuối cùng cũng đến!】
【Nữ phụ và nam chính sắp đi đến kết cục sao? Nhưng nữ chính xuất sắc như thế này, ai mà không ?】
【Câu chuyện giữa nữ phụ và nam chính sắp kết thúc, giữa nam chính và nữ chính thì chỉ mới bắt đầu…】
20
Bữa cơm hôm đó vô vị đến mức tôi chẳng nuốt trôi nổi.
Dòng bình luận không ngừng xuất hiện, tuyên bố rằng tôi chỉ là một đoạn nhạc dạo trong cuộc đời Chu Tầm.
Tina mới là chân ái của ta, họ sẽ cùng nhau đưa công ty lên tầm cao mới, sinh con đẻ cái, rồi nắm tay nhau đến già.
Còn tôi, sau khi chia tay Chu Tầm vào năm nay, sẽ rời khỏi đất nước, sống độc đến cuối đời.
Từ ngày đó, Tina càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của tôi.
Cô ta thành lập công ty riêng, chỉ mất một tháng ngắn ngủi, đã vượt qua thành tựu tôi chật vật dựng suốt năm năm.
Chu Tầm và Tina ngày càng thân thiết, họ ăn ý trong công việc, môn đăng hộ đối trong gia thế, hai gia đình cũng liên tục tác hợp.
Tôi thấy rõ ràng sự dao trong thái độ của Chu Tầm.
Anh ta bắt đầu vô hay cố ý nhắc đến Tina trước mặt tôi.
Tôi biết, nhỏ nhoi giữa chúng tôi có lẽ đã đi đến hồi kết.
Tôi chờ đợi một bước ngoặt, và cuối cùng nó cũng đến—trong một chuyến công tác giữa Chu Tầm và Tina.
Tina mang thai.
Ngay khi tin tức này truyền về, Thái Tử Mẫu gọi ngay cho tôi.
Bà ta không còn cần che giấu nữa, giọng điệu trực tiếp, sắc bén:
“Tina đã mang thai, giờ là lúc nên nhường chỗ rồi.”
“Nếu không, cái công ty nhỏ bé mấy trăm triệu của , chúng tôi muốn bóp chết lúc nào cũng .”
Nỗi đau tràn ngập trong lòng tôi, nghẹn đến mức không thốt nên lời.
Cuối cùng, tôi cắn răng bán tháo công ty, ngay trong đêm đặt vé máy bay rời khỏi đất nước.
Ngay trước khi lên máy bay, tôi gửi cho Chu Tầm một tin nhắn cuối cùng.
【Những năm tháng bên nhau, những ngày đêm đắm chìm trong hận, tôi vẫn nhớ rõ.】
【Nhưng tôi rút lui rồi, và lần này là mãi mãi. Sự tự do của , tôi trả lại cho .】
Sau đó, tôi thẳng tay vứt sim, một mình bước lên chuyến bay đến một vùng đất xa lạ.
21
Đêm đầu tiên ở nơi đất khách, tôi mất ngủ.
Đứng trước cửa sổ sát đất, tôi lặng lẽ ngắm ánh đèn rực rỡ của thành phố xa lạ.
Giữa đêm khuya, con người ta rất dễ trở nên yếu đuối.
Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối.
Tôi mở tài khoản ngân hàng, dãy số nằm yên trên màn hình—5 tỷ.
Tôi hết emo.
Sáng hôm sau, để thời gian và xua đi nỗi đơn, tôi đặt hẳn tám chàng người mẫu nam đến phục vụ tại nhà.
Hai người cởi trần, chỉ khoác tạp dề trống không, tất bật nấu ăn trong bếp—một người nấu món Hoa, một người nấu món Tây.
Ba người mặc váy lụa mỏng như cánh chuồn chuồn, múa quanh sofa tôi đang nằm.
Tôi chỉ cần cúi đầu, người mẫu quỳ dưới chân đã lập tức hiểu ý, cung kính đưa hoa quả lên tận miệng tôi.
Hai người khác, một người massage, một người dọn dẹp nhà cửa.
Tôi cảm thấy hơi chán, khẽ nhíu mày, thế là cả đám lập tức tranh nhau nghĩ cách dỗ tôi vui.
Tôi những gương mặt điển trai với những nét quyến rũ riêng biệt, mỉm hài lòng:
“Tiền nhiều thế này, sao tôi có thể độc đến già như lời bình luận tiên đoán chứ?”
Nhưng…
Đến tối, tám người mẫu lại vì tranh giành sự sủng ái của tôi mà đánh nhau.
Lần đầu tiên trong đời, tôi chứng kiến cảnh đàn ông túm tóc, cấu véo, đánh lộn y như trong phim cung đấu.
Tôi ngơ ngác, thực sự bị dọa đến mức đứng hình.
“Được rồi! Ngừng đánh đi!”
Nhưng khi họ còn đang loạn thành một đoàn, cửa nhà tôi bỗng nhiên mở ra.
Người bước vào mang theo sát khí âm trầm, khuôn mặt u tối đến đáng sợ.
Giống như một hồn ma vừa từ địa ngục bò lên, giọng lạnh lẽo đến tận xương tủy:
“Trình Hinh, em chơi cũng dữ quá nhỉ?”
Là Chu Tầm.
Tôi há hốc mồm, đứng bật dậy:
“Anh… sao lại ở đây?”
Ánh mắt ta quét qua hiện trường, đám người mẫu nam đang nháo nhào, nụ lạnh lẽo càng đậm:
“Anh đến đây để đón em về.”
Tôi không nhịn , dựa vào sofa, giọng điệu lười biếng:
“Anh có tư cách gì mà đến đón tôi?”
Chu Tầm bước từng bước về phía tôi, ánh mắt tối sầm:
“Tư cách của một người đàn ông bị em bỏ lại.”
Tôi nhạt:
“Đừng . Anh sắp chồng người ta rồi, còn bám theo tôi gì?”
Anh ta không trả lời, chỉ đột ngột vươn tay kéo tôi dậy, ghì chặt vào lòng.
Hơi thở ta rất nóng, rất gần, như thể muốn thiêu cháy tôi.
“Tina mang thai, đó không phải con của .”
Tôi đột nhiên cứng người lại.
Chu Tầm thẳng vào mắt tôi, từng câu từng chữ đều cực kỳ rõ ràng:
“Bọn họ gài bẫy .”
Tôi lạnh, giọng mỉa mai:
“Vậy thì chúc mừng đã tìm chân ái, chúc hai người hạnh phúc.”
“Trình Hinh!”
Chu Tầm bóp chặt cằm tôi, ánh mắt tràn đầy đau đớn và cố chấp:
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu.”
“Lúc em rời đi, trong lòng em thật sự không có một chút gì dành cho sao?”
Tôi mím môi, không đáp.
Nhưng tôi biết, cả tôi và ta đều không còn đơn giản như lúc ban đầu nữa.
Cuộc chiến này, vẫn chưa kết thúc.
22
Tám chàng người mẫu thấy người tới không có ý tốt, lập tức biết điều mà ngừng đánh, chuẩn bị tìm đường rút lui.
Tôi vội ngăn họ lại:
“Khoan đã! Tôi tăng lương, các không đi!”
Nhưng trước ánh mắt bức người của Chu Tầm cùng thân phận của ta, cả đám không chút lưu luyến, lặng lẽ thu dọn đồ đạc cuốn xéo.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người, ta từ tốn cởi áo khoác, vừa đi về phía tôi vừa tháo từng nút thắt trên cà vạt.
Tôi liên tục lùi lại, ta bước từng bước tới gần, cuối cùng tôi bị dồn vào sát cửa sổ.
Giọng ta trầm thấp, mang theo sự tức giận kìm nén:
“Tôi chỉ đi công tác có vài ngày, em đã bán cả công ty, còn gọi cả một đám người mẫu nam đến nhà.”
“Em thật sự nghĩ rằng tôi chết rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt đầy chính nghĩa của ta, cảm giác ấm ức trào lên trong lòng, khiến mắt tôi bỗng chốc cay xè.
“Anh đã có con với người khác, nếu tôi không rời đi, chẳng lẽ còn phải chờ hai nhà ép chết tôi sao?”
Anh ta sững sờ, mặt mày đầy nghi hoặc:
“Em đang cái gì? Khi nào tôi ai có thai?”
Tôi lau nước mắt, giọng điệu đầy châm chọc:
“Chính mẹ đã với tôi. Tina có thai, nếu tôi không tự biết điều mà rút lui, công ty năm tỷ của tôi sẽ bị hai nhà các người bóp chết ngay lập tức.”
Anh ta nghe xong, ánh mắt vẫn sắc bén như dao:
“Đây chính là lý do em rời khỏi tôi?”
Tôi gật đầu, lạnh lùng :
“Tôi không tiểu tam, càng không nhân .”
Anh ta dường như bị tôi chọc tức đến bật , rút điện thoại ra, lướt tìm một tấm ảnh rồi đưa cho tôi xem.
Trong ảnh là Tina và một người đàn ông, hai người trông vô cùng thân mật.
“Tina đúng là có thai, đứa bé là của ấy và thanh mai trúc mã—Tần Dã.”
“Dù hai nhà muốn tác hợp cho tôi và ấy, chúng tôi không muốn dành cả đời với người mình không .”
“Chuyến công tác đó là để hoàn thành một thương vụ quan trọng, giúp tập đoàn niêm yết trên sàn quốc tế.”
Anh ta siết chặt quai hàm, ánh mắt như ngọn lửa hừng hực, gần như nghiến răng tiếp:
“Tôi ở nước ngoài vì tương lai của chúng ta, vì uống quá nhiều mà suýt xuất huyết dạ dày.”
“Vậy mà vừa tỉnh rượu, tôi đã nghe tin em bỏ đi, còn tám người mẫu nam.”
Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, trong mắt ta chẳng có chút giả dối nào, chỉ có tổn thương sâu sắc.
Nhưng tôi vẫn kiềm lại tiếng nức nở, cố gắng phản bác:
“Đừng tỏ ra mình đáng thương như . Nếu kiên định chọn tôi từ đầu, tôi sao có thể tin lời bà ta?”
Anh ta mắt đỏ hoe, tràn đầy hối hận:
“Là lỗi của , đáng lẽ phải với em từ sớm.”
“Em là duy nhất.”
“Anh chỉ muốn đợi đến khi mình đủ mạnh, đủ quyền lực, để có thể cho em một lời hứa trọn vẹn.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, rồi đột ngột tự vả vào mặt mình.
Lực đánh quá mạnh khiến cả một bên má ta đỏ bừng.
“Xin em, tha thứ cho không?”
“Bảo bối, chúng ta quay lại đi.”
Tôi tức giận giật tay ra, nghiến răng:
“Anh điên à? Muốn đánh thì dùng tay mình mà đánh!”
Tôi vẫy vẫy bàn tay rát bỏng, cảm thấy cơn giận đã vơi đi không ít.
Anh ta da vốn trắng, lại khóc đến mức mặt đỏ bừng.
Anh ta ôm lấy tôi, tiếp tục khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ tôi, đúng kiểu bi thương tràn đê.
“Anh sẵn sàng chuyển hết tài sản cho em, chỉ cần em tha thứ cho .”
Ngay khoảnh khắc ta ôm tôi khóc, dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện:
【Nữ phụ, tha thứ cho nam chính đi! Tôi nguyện lấy mạng cùng phòng để đổi lấy hai người quay lại!】
【Hóa ra nữ phụ đã biến thành nữ chính! Thì ra nam chính đã lên kế hoạch từ lâu để có ấy!】
【Nữ phụ không biết, nam chính đã sớm nhận ra chính là người đêm đó. Thậm chí, Thái Tử Mẫu cũng chỉ là một phần trong kịch bản của họ!】
Tôi sững người—chúng thật sao?
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, những nụ hôn cuồng nhiệt đã phủ kín toàn thân tôi.
Chúng tôi cùng nhau rơi vào vực sâu của dục vọng.
Sau nhiều năm đương cuồng nhiệt, tôi đã huấn luyện ta trở thành một người vừa ngoan ngoãn vừa bền bỉ.
Nhưng hôm nay, ta đặc biệt chăm chỉ, ngay cả khi tôi cảm thấy đã đủ, ta vẫn không dừng lại.
Tôi nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi:
“Anh lại uống thuốc nữa à?”
Anh ta không chịu thừa nhận, chỉ tiếp tục cố gắng hết sức:
“Không, chỉ tiến bộ thôi.”
Nửa tiếng sau, tôi mắt rưng rưng, muốn khóc mà không khóc :
“Không phải chứ? Sao vẫn chưa dừng lại!”
Anh ta ôm chặt lấy tôi, vẻ mặt đầy tự hào:
“Bảo bối, chúng ta bên nhau cả đời nhé!”
Ngoại truyện (Góc của Chu Tầm)
Nói đến lần đầu tiên tôi gặp Trình Hinh, tất cả đều nhờ vào cậu em họ rẻ tiền của tôi.
Năm cậu ta tám tuổi, vì gia đình vướng vào ân oán ăn, cậu ta cũng bị liên lụy và bị bắt cóc.
Ban đầu, mọi người tưởng cậu ta đã chết.
Nhưng không ngờ cậu ta số lớn, cuối cùng một người cứu thoát.
Điều khiến ai cũng bất ngờ là người cứu cậu ta lại là một bé—gầy gò, tóc xơ xác, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Ba mẹ cậu ta cảm trước lòng dũng cảm của bé, lại thấy ấy học giỏi, có chí tiến thủ, liền quyết định tài trợ ấy ăn học.
Ngay cả thằng em họ mồm miệng độc địa của tôi cũng không ngớt lời ca ngợi ấy đặc biệt.
Vì tò mò, tôi quyết định đi cùng cậu ta gặp mặt ấy một lần.
Nhưng đáng tiếc, ngày hôm đó lại không gặp .
Khi chúng tôi đến tìm, ấy đã đi học.
Chúng tôi thất vọng định rời đi, ngay lúc đó, em họ húc nhẹ vào tôi, ý bảo về phía trước.
Ở góc đường, một mặc đồng phục trắng đen, đeo túi vải trên vai, tay xách hai túi rác lớn, phía sau còn có một bà cụ khom lưng đi theo.
Ánh mặt trời buổi sáng trong trẻo, phủ lên ấy một lớp ánh sáng mềm mại, tựa như một vị thần tiên hạ phàm.
Ở độ tuổi nhạy cảm nhất, ấy vẫn có thể thản nhiên xách theo rác, ngẩng cao đầu đi trên phố một cách đầy tự hào.
Ngay lúc đó, trái tim tôi bỗng đập mạnh một nhịp, như thể bị một luồng điện xuyên qua.
Nhưng tài xế giục lên xe, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ quay đi.
Sau hôm đó, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại.
Tưởng rằng lần gặp gỡ đầu tiên đó cũng là lần cuối cùng, ai ngờ số phận lại một lần nữa trói buộc chúng tôi với nhau.
Gia tộc sắp xếp cho tôi vào trường danh giá, tôi cứ thế bước đi theo con đường đã định sẵn, học tập, kết giao, quen với tầng lớp thượng lưu.
Tôi gặp vô số người, hình bóng của ấy chưa bao giờ phai mờ trong ký ức tôi.
Tôi đã nghĩ, cả đời này có lẽ không còn cơ hội gặp lại ấy.
Nhưng không ngờ, ngay sau khi về nước, trong một bữa tiệc, tôi lại bị người ta hạ thuốc kích thích.
Tôi cố hết sức đuổi những kẻ có ý đồ xấu ra ngoài, hiệu thuốc phát tác, khiến tôi đau đớn đến phát điên.
Ngay lúc đó, một đột ngột xông vào phòng tôi.
Ban đầu tôi tưởng người ta lại phái người đến, kỹ lại, không phải cùng một người.
Hơn nữa, mặt ấy đỏ bừng, trên người còn vương chút vết máu, rõ ràng cũng bị hạ thuốc.
Cùng lúc đó, dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện trên không trung:
【Đây chính là lần đầu tiên nam chính và nữ phụ gặp nhau sao?】
【Tác giả vẫn đúng chuẩn sở thích của chúng ta, không hổ danh là tay bút đại thần!】
Tôi run rẩy, lấy điện thoại ra, mở báo cáo sức khỏe, sau đó ra một câu thay đổi số phận cả hai:
“Tôi không có bệnh, chúng ta có thể giúp nhau không?”
Từ đêm đó, số phận của chúng tôi đã đan xen chặt chẽ.
Dù trong dòng bình luận, mọi người luôn gọi ấy là “nữ phụ”, tôi tuyệt đối không cho phép ấy trở thành vai phụ trong cuộc đời tôi.
Cô ấy vĩnh viễn là nhân vật chính của tôi.
Dù có phải trả giá bất cứ thứ gì, tôi cũng bằng lòng.
Và cuối cùng, sau biết bao gian nan, ấy đã hoàn toàn thuộc về tôi.
(HẾT.)
Bạn thấy sao?