Tôi lỡ tay ta ngất xỉu.
Để tỏ lòng xin lỗi, tôi để lại 300 tệ trên đầu giường.
Lần gặp lại, ta đã trở thành sếp trực tiếp của tôi, ánh mắt tôi lại đầy ẩn ý.
“Trợ lý Trình, chúng ta có phải từng gặp nhau không?”
Còn chưa kịp trả lời, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện dòng bình luận:
【Nữ phụ và nam chính cuối cùng cũng tái ngộ rồi.】
【Nữ phụ mau chạy đi, nếu nam chính phát hiện chính là người đêm đó thì toi đời.】
Tôi: ?
1
Nhờ năng lực việc xuất sắc, tôi điều đến trụ sở chính và trở thành trợ lý cấp cao của tổng tài.
Khoảnh khắc bước vào phòng việc của tổng tài, tôi thấy một bóng lưng thẳng tắp trong bộ vest chỉnh tề.
Nghe tiếng bước chân, ta mới ngẩng đầu khỏi đống tài liệu:
“Cô là Trình Hinh, trợ lý mới mà ba tôi chọn sao?”
Tôi khẽ gật đầu, giới thiệu bản thân một cách đơn giản, từ đầu đến cuối ta chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Cho đến khi tôi xong, ta chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy do dự:
“Trợ lý Trình, chúng ta… đã gặp nhau trước đây rồi phải không?”
Còn chưa kịp trả lời, trước mắt tôi lại hiện lên dòng bình luận:
【Nữ phụ và nam chính cuối cùng cũng tái ngộ rồi.】
【Nữ phụ mau chạy đi, nếu nam chính phát hiện chính là người đêm đó thì toi đời.】
Nhìn gương mặt hoàn mỹ trước mắt, tim tôi bỗng đập mạnh.
Ký ức bị chôn giấu suốt ba năm đột nhiên trỗi dậy—chúng tôi không chỉ quen biết, mà còn từng ngủ với nhau.
Nhưng… không thân.
2
Ba năm trước, tôi vẫn còn là một sinh viên mới ra trường, bị người ta gài bẫy bỏ thuốc trong một bữa tiệc.
Dốc hết chút sức lực cuối cùng, tôi cầm chai rượu đập vỡ đầu lão già dê kia.
Lảo đảo chạy ra ngoài, thấy một căn phòng trống, tôi vội vàng trốn vào.
Không ngờ trong phòng cũng có một người đàn ông khác, gương mặt đỏ bừng, trạng không khá hơn tôi là bao.
Dưới tác dụng của thuốc, ta đau đớn đến mức cắn răng lấy điện thoại ra, mở kết quả kiểm tra sức khỏe:
“Tôi không có bệnh… có thể giúp nhau một chút không?”
Tôi kiểm tra xong, thấy ta cũng khá đẹp trai, thì tôi cũng không thiệt.
Tôi đâu phải kiểu tiểu thư yếu đuối, tôi có đủ sức và kỹ năng.
Anh ta có một đôi mắt cún con vô cùng quyến rũ, long lanh như sắp khóc:
“Cầu xin em… tôi không chịu nổi nữa, dừng lại đi.”
Tôi bịt miệng ta, nhạt:
“Đừng khóc nữa, có hét rách họng cũng vô ích.”
Nhưng ta khóc dữ quá, tôi đành dịu giọng dỗ dành:
“Đừng khóc, ngoan nào, một lát nữa là xong.”
Miệng thì dỗ, tay thì không dừng lại.
Cho đến khi đôi mắt ta trợn trắng, hoàn toàn bất tỉnh.
Tôi vẫn chưa dừng, chỉ đến khi bản thân hoàn toàn thoả mãn, tôi mới thăm dò hơi thở dưới mũi ta.
Tốt quá, vẫn còn sống, là tôi không sao rồi.
Nhìn chiếc mũi đỏ bừng vì khóc, khóe mắt còn đọng nước mắt, tôi bỗng thấy hơi áy náy.
Hôm nay hình như có hơi quá đáng.
Để bù đắp, tôi để lại 300 tệ trên đầu giường.
Tắm rửa sạch sẽ xong, mặc kệ ánh mắt uất ức của người kia, tôi trùm kín mít rồi chuồn đi.
3
Ba năm không gặp, tôi nỗ lực không ngừng, từ một thực tập sinh nhỏ bé thăng chức thành trợ lý cấp cao.
Gã trưởng phòng năm xưa gài bẫy tôi cũng sớm bị sa thải vì bất tài.
Ba năm ngắn ngủi, tốc độ thăng tiến của tôi nhanh như tên lửa.
Tôi thừa nhận mình may mắn, cơ hội và nỗ lực luôn đi đôi với nhau.
Tôi đã đạt rất nhiều, cũng đánh đổi toàn bộ tuổi trẻ và công sức của mình.
Ba năm qua tôi hầu như không có kỳ nghỉ, ngay cả Tết cũng tăng ca.
Chỉ có tôi mới biết rõ, để có ngày hôm nay, tôi đã nỗ lực đến mức nào.
Vì tấm bằng danh giá, tôi cật lực học tập ngày đêm.
Để không phải sống những ngày đói đến mức chỉ có thể uống nước cầm cự và mãi mãi chỉ mặc những bộ quần áo không vừa người, tôi liều mạng việc.
Vậy nên, tuyệt đối không thể vì chuyện cảm cá nhân mà đánh mất vinh hoa phú quý khó khăn lắm mới có .
Ánh mắt dò xét đầy nghi hoặc của Chu Tầm khiến tôi lạnh sống lưng, khí thế của kẻ bề trên ép người nghẹt thở.
Tôi nhớ lại đêm hỗn loạn ba năm trước và bộ dạng ta khóc thảm thiết đến nhường nào.
Ngay lập tức quyết định—chuyện đó cứ để nó chôn vùi mãi mãi là an toàn nhất.
Nhiều năm kinh nghiệm việc giúp tôi rèn bản lĩnh không lộ cảm , tôi bình tĩnh đáp:
“Tổng giám đốc Chu, trước đây tôi ở chi nhánh, mới điều về tổng công ty gần đây.”
Chu Tầm gập tài liệu lại, giọng điệu như lơ đãng:
“Vậy à? Trợ lý Trình trông rất giống một người tôi từng gặp ba năm trước.”
Tôi gượng , cố giữ bình tĩnh mà đáp:
“Thật ra tôi có gương mặt đại trà thôi.”
Nghe tôi trả lời, Chu Tầm thở phào nhẹ nhõm, thở dài một hơi thật dài.
“Vậy thì tốt, tôi yên tâm rồi.”
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi dòng bình luận hiện ra giải thích:
【Nữ phụ vẫn chưa biết mình đã để lại bóng ma tâm lý lớn đến thế nào cho nam chính.】
【Đó là lần đầu tiên của nam chính, mà sáng hôm sau còn bị nhét cho 300 tệ, ta tưởng mình bị coi như trai bao, xấu hổ đến mức suýt muốn tự sát.】
【Nam chính hiện tại vẫn chưa biết người đêm đó là nữ phụ, nếu để ta biết, sự nghiệp bao năm dựng của nữ phụ coi như xong.】
Tim tôi lạnh toát—tôi chỉ phạm sai lầm mà mọi phụ nữ trên thế giới đều có thể phạm phải mà thôi…
May mà Chu Tầm không truy cứu nữa, chỉ lạnh nhạt dặn tôi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tối nay, rồi lại vùi đầu vào công việc.
Ngay sau đó, một giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên:
“Cho tôi một ly Italy coffee, không đường, thêm sữa.”
Tôi thầm bĩu môi: Ra vẻ gì, chẳng phải chỉ là Latte thôi sao.
Nhưng mặt vẫn giữ nụ chuyên nghiệp:
“Vâng, tổng giám đốc Chu, tôi sẽ mang ngay.”
4
Sau một tháng việc yên bình, tôi bất ngờ nhận lời mời từ Thái Tử Mẫu.
Ai cũng biết, dù trên danh nghĩa chủ tịch là người đứng đầu công ty, thực quyền thực sự nằm trong tay bà ấy.
Vừa gặp mặt, khí thế của bà mạnh mẽ đến mức tôi chỉ muốn quỳ xuống.
“Cô là trợ lý mà lão Chu chọn cho Tầm à?”
Tôi gật đầu, không dám thẳng vào mắt bà.
Giọng bà dịu lại một chút:
“Đừng căng thẳng, trẻ, tôi tìm là có chuyện muốn nhờ.”
“Nghe đã trợ lý bên cạnh nó một tháng rồi, mấy năm nay không có ai quá một tuần. Tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy là người thích hợp nhất cho việc này.”
Tôi nghe thì hơi giật mình—Chẳng lẽ tài năng của mình cuối cùng cũng nhận?
Không ngờ, Thái Tử Mẫu nhấp một ngụm cà phê, nghiêm túc :
“Tôi nghi ngờ nó có thể là gay, giúp tôi thử xem rốt cuộc nó có phải không?”
Mắt tôi trợn to như chuông đồng:
“Hả? Tôi á? Bà có nhầm không, tôi không đâu!”
Thái Tử Mẫu thản nhiên chuyển khoản cho tôi một triệu nhân dân tệ, ghi Tự nguyện tặng.
“Đừng lo, tôi thì chắc chắn . Đây chỉ là tiền đặt cọc thôi, xác minh rõ ràng rồi, tôi sẽ không bạc đãi .”
Tôi vẫn kiên quyết từ chối, toàn thân phản kháng:
“Không , tôi thật sự không .”
Thái Tử Mẫu lập tức gật đầu như hiểu ra:
“Xem ra, số tiền này vẫn còn quá ít.”
Giây tiếp theo, 500 triệu tệ vào tài khoản của tôi. (Ghi : Tự nguyện tặng.)
Tôi không nhịn , mở tài khoản ra đếm số 0 trong đó.
“Mẹ ơi! Tôi tự do tài chính rồi!”
Thái Tử Mẫu biểu cảm của tôi, kiêu ngạo :
“Giờ thì đồng ý rồi chứ?”
Bị sức mạnh của tiền đập choáng váng, tôi gật đầu như gà mổ thóc:
“Được, quá ! Từ giờ bà gì tôi cũng nghe.”
Thái Tử Mẫu đột nhiên thở dài đầy đau lòng:
“Thằng bé này lúc nhỏ còn bình thường, không hiểu sao từ ba năm trước, sau một lần tôi phái nó đi xã giao về, nó như bị tra tấn tinh thần, thế nào cũng không chịu có nữa. Nhìn phụ nữ cứ như gặp quái vật.”
Tôi sững người, ba năm trước… không phải là do tôi đấy chứ?
Cảm giác tội lỗi dâng trào, tôi nuốt nước bọt, nghiêm túc :
“Bà rất đúng, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Thái Tử Mẫu đứng dậy, đầy cảm khái vỗ vỗ lên vai tôi:
“Dù gì thì nếu nó thật sự không , gia sản khổng lồ nhà chúng tôi sẽ chẳng còn ai kế thừa!”
Từng cử chỉ, từng lời của bà đều toát lên nỗi đau và bất lực của một người mẹ.
Ẩn sâu trong đó thậm chí còn có chút bi thương của một vị hùng đã đến hồi xế bóng.
Chết tiệt! Rốt cuộc tôi đã cái gì thế này?
“Tôi chỉ có mỗi đứa con trai này, mà tuổi này rồi cũng không thể sinh thêm. Cô nhất định phải khiến nó thẳng để về nhà gặp tôi!”
Tôi bà với ánh mắt kiên định, gật đầu chắc nịch, vỗ ngực đầy tự tin:
“Bà cứ yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Bạn thấy sao?