Cuộc Gặp Gỡ Bất [...] – Chương 1

Ngày Quốc tế Lao , tôi bị mẹ ép đi xem mắt.

Sau khi thêm WeChat đối phương, vốn định nhắn vài câu lấy lệ.

Ai ngờ, ấy lại mình đang tập gym.

Tôi không tin, tiện tay gọi video luôn.

Đầu dây bên kia, cơ bụng của người đàn ông rõ từng múi, đường eo chữ V lấp lánh mồ hôi khiến tôi khô cổ nghẹn họng.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí.

Không nhịn hỏi: “Tôi có thể chạm vào cơ bụng không?”

1

Ngày nghỉ lễ, do không mua vé tàu cao tốc về quê,

Tôi quyết định ở lại, tranh thủ nghỉ ngơi vài hôm.

Tối hôm đó, đang tám chuyện với mẹ,

Bà đột nhiên : “À đúng rồi, dì cả lại giới thiệu cho con một người.

“Anh chàng đó cũng ở Thượng Hải như con, dịp lễ gặp thử xem sao.”

Tôi lập tức thấy nhức đầu.

“Mẹ à, con rồi, con không muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con!”

Sống một mình không sướng hơn à?

“Sao mà ? Đợi con già rồi, sống một mình sẽ đơn lắm! Chẳng qua là con chưa gặp đúng người thôi, gặp rồi thì suy nghĩ sẽ khác.

“Dì con bảo, Tiểu Lục đó tự mở công ty, cao ráo, còn đẹp trai nữa, qua dịp này thì khó có cơ hội như lắm đấy!”

Mở công ty? Còn cao ráo, đẹp trai?

Tức thì, tôi nhớ lại một blogger mà tôi từng lướt qua.

Chuyên phân tích chi tiết profile mấy đi xem mắt có bao nhiêu chiêu trò.

Theo kinh nghiệm mấy tập tôi từng coi:

Mở công ty không quy mô, phần lớn là kiểu chỉ có hai ba người, hoặc công ty sắp sản.

Cao? Đàn ông mà cao hơn mét tám thì thể nào cũng chính xác đến hàng thập phân.

Còn đẹp trai? Trên đời này không có người đàn ông nào tự nhận mình xấu.

Bao nhiêu người trên mạng ngày ngày mơ cưới Lưu Diệc Phi!

Họ nghĩ lý do mình không cưới là vì không có tiền và ấy đã có người .

Nếu không, đến tiên nữ cũng phải chủ dâng tận miệng.

Tôi vừa nghe mẹ lải nhải, vừa thầm phân tích trong đầu.

Bất ngờ, có một lời mời kết mới trên WeChat.

Ảnh đại diện là Doraemon và Nobita, nickname là Lục Tử Nhàn.

Có vẻ đây chính là đối tượng xem mắt mà dì tôi giới thiệu.

Tôi lịch sự nhấn đồng ý.

Ngay sau đó, ấy gửi tin nhắn:

[Chào , tôi đang tập luyện, xin lỗi nhé, để sau chuyện tiếp.]

Tập luyện? Luyện cái gì?

Đang dựng hình tượng “người thể thao” đây à?

Chà, dám chơi chiêu này với tôi!

Tôi phải xem xem, cao cỡ nào, đẹp trai cỡ nào!

Tôi bấm vào trang cá nhân, toàn thấy mấy bài chia sẻ lại, chẳng có lấy một tấm ảnh thật.

Thế là, tôi vội cúp điện thoại của mẹ, nhắn cho Lục Tử Nhàn một tin:

[Có thể gọi video không? Tôi muốn xem cơ bụng.]

Đợi khá lâu, trạng thái vẫn hiện “đang nhập”.

Cuối cùng, lúc sự kiên nhẫn của tôi gần cạn sạch, ấy trả lời:

[Được.]

2

Chấp nhận rồi hả?

Còn chưa kịp phản ứng, cuộc gọi video từ bên kia đã tới.

Tôi luống cuống bấm nghe máy.

Cùng lúc, ngay khi kết nối, tôi lập tức xoay camera, hướng thẳng vào đầu giường của mình.

Như , chỉ có tôi thấy ấy, còn ấy thì không thấy tôi.

Tôi đúng là thiên tài luôn đấy!

Lúc đầu, bên kia hơi mờ, chẳng thấy gì cả.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một vùng trắng lóa.

Đây là… cơ bụng?

Hộc hộc hộc, không ngờ thật sự có đấy!

Thế là tôi càng hứng chí hơn!

Tôi ôm chặt điện thoại, chăm quan sát.

Trông có vẻ như điện thoại ấy đặt trên bàn.

Hiện tại ống kính đang hướng về phía tấm thảm gần cửa sổ.

Trên sàn trải một tấm thảm yoga.

Trên thảm, một chàng trẻ trung đang cởi trần.

Anh ấy mặc một chiếc quần thể thao ngắn màu xám, nghiêm túc hít đất trên sàn.

Theo từng nhịp lên xuống của cơ thể, những múi cơ bụng rõ nét cứ hiện ra trước mắt tôi.

Tiếp đó, ánh mắt tôi không kìm mà dần dần trượt xuống.

Có vẻ ấy đã tập một lúc, người đầy mồ hôi.

Lờ mờ, tôi còn thấy vài giọt mồ hôi theo đường eo chữ V chảy xuống… chỗ không tiện .

Hú hồn…

Dù bên kia không thấy tôi, tôi vẫn đỏ mặt ngay lập tức.

Trời ơi, gợi cảm quá, thật muốn sờ một cái!

Tôi lập tức cảm thấy cổ họng khô rát.

Vội vã chạy đi lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh.

Tu một hơi mấy ngụm, tôi hỏi ấy:

“Anh có thân hình đẹp thật đấy, ngày nào cũng tập sao?”

“Ừ, tập mấy năm rồi.”

Có lẽ vì lịch sự, khi trả lời, Lục Tử Nhàn hơi ngẩng đầu lên.

Cuối cùng tôi cũng rõ mặt ấy.

Đôi mắt bị tóc che mất một phần nên không thấy rõ lắm.

Nhưng có thể nhận ra sống mũi rất cao, đường viền hàm sắc nét.

Ấn tượng đầu tiên của tôi: rất sạch sẽ, rất trẻ trung.

Không ngờ, sau bao nhiêu lần dì giới thiệu toàn người dở hơi, lần này lại gặp hàng chất lượng thật!

Không dễ dàng gì đâu, thật sự không dễ dàng!

Tầm mười phút sau, Lục Tử Nhàn tập xong.

Anh ấy bước lại gần máy quay, cầm điện thoại lên.

Ngay lập tức, một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở hiện ra trên màn hình.

Aaaaaa!!!

Đẹp trai quá sức chịu đựng rồi!

May mà bên kia không phát hiện ra sự kích của tôi.

Anh chàng vừa lau mồ hôi vừa : “Xin lỗi nhé, chắc tôi phải đi tắm trước đã.”

Tắm?

Tự nhiên tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dừng lại!

Diệp Thịnh Hạ ơi Diệp Thịnh Hạ, bị gì ?

Chẳng phải chỉ đẹp trai một chút, dáng đẹp một chút thôi sao?

Làm như chưa từng thấy đàn ông bao giờ !

Tôi vội vàng gật đầu: “Được rồi, đi đi, kẻo cảm lạnh.”

Cúp máy xong, tôi ngồi nghịch điện thoại một lúc.

Năm phút sau, lại nhận tin nhắn từ Lục Tử Nhàn.

[Tắm xong rồi, em có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ không?]

【Không có.】

【Vậy… em có muốn ra ngoài chơi không?】

【Chơi gì cơ?】

【Gì cũng , ăn uống, xem phim, hoặc đi mua sắm với em.】

Không ngờ chàng đẹp trai này lại chủ như .

Nói chuyện một lúc, tôi bỗng cảm thấy hơi bốc đồng.

Không kìm , tôi hỏi:

【Vậy… nếu gặp mặt rồi thì có chạm vào cơ bụng không?】

Vừa gửi xong tin nhắn, tôi lập tức thấy hối hận.

Mới kết WeChat, còn chưa gặp mặt lần nào.

Tôi hỏi thế chắc dọa ấy sợ mất rồi.

Tôi vội vàng bấm thu hồi tin nhắn.

Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, ấy đã trả lời.

【Anh thấy rồi.】

【……】

【Em muốn gì cũng . Vậy thì… hẹn gặp em ngày kia nhé.】

【Anh sẽ tìm chỗ ăn trước, em nghỉ sớm đi.】

3

Nhanh chóng đến ngày nghỉ lễ 1/5.

Chín rưỡi sáng, tôi dậy gội đầu, trang điểm.

Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 11 giờ rưỡi.

Tôi không thích đến trễ nên đã tới nhà hàng sớm 5 phút.

Lục Tử Nhàn đã đến trước tôi.

Tôi đi theo nhân viên phục vụ vào bàn.

Ngay khoảnh khắc thấy ấy, mặt tôi hơi nóng lên.

May mà hôm nay tôi có đánh má hồng, chắc ấy không nhận ra.

Anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên video.

Tóc dài vừa phải, có vẻ chăm chút kỹ lưỡng, nổi bật đường nét gương mặt thêm rõ ràng, sắc sảo.

Đôi mắt to, mí đôi rõ rệt, sống mũi và xương chân mày cao, đường viền hàm sắc như điêu khắc.

Đúng là một gương mặt đỉnh cao!

Hôm nay ấy mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần jeans và giày thể thao.

Tràn đầy cảm giác tươi trẻ.

Nhìn không ra gì là đã 30 tuổi giống tôi cả.

Tên WeChat của Lục Tử Nhàn là tên thật.

Anh ấy rót cho tôi một ly nước, đưa đến trước mặt.

“Quét mã để gọi món, em xem muốn ăn gì.”

Hôm qua ấy đã gửi cho tôi mấy địa điểm ăn uống để lựa chọn.

Thực ra tôi muốn ăn lẩu hoặc đồ nướng.

Nhưng nghĩ đây là lần đầu gặp mặt, đối phương lại là một người đẹp trai,

Ăn cay có vẻ không lịch sự cho lắm, nên tôi chọn nhà hàng trà nhẹ này.

Tôi chọn ba món, sau đó Lục Tử Nhàn gọi thêm hai món đặc trưng của quán.

Anh hỏi: “Hôm nay em uống đồ lạnh chứ?”

Tôi gật đầu: “Được ạ.”

Thế là ấy gọi thêm hai ly trà chanh đánh tay.

Phải rằng, từ lúc gặp mặt đến giờ, ấn tượng của tôi về ấy rất tốt.

Đúng giờ, đẹp trai, sạch sẽ, móng tay cắt gọn gàng.

Lúc gọi món cũng không hề keo kiệt.

Tổng thể mà , tạm thời chưa thấy điểm nào chê.

Nhân lúc chờ món, chúng tôi bắt đầu trò chuyện.

Tôi tranh thủ hỏi trước vài điều mình quan tâm nhất.

Ví dụ: “Anh có hút thuốc không? Uống rượu không? Có chơi chứng khoán không?”

“Không hút thuốc, không chơi chứng khoán, có uống rượu, thỉnh thoảng uống khi đi xã giao, không thích uống.”

Không tệ, là câu trả lời khiến người ta hài lòng.

Tiếp đó, tôi lại hỏi ấy:

“Trước đây từng mấy lần? Vì sao chia tay?”

Tôi biết, lần đầu gặp mặt không nên hỏi mấy chuyện này.

Nhưng đôi khi, thái độ một người đàn ông đối với cũ, lại thể hiện rõ tính cách của ta.

Ai ngờ, lần này câu trả lời của Lục Tử Nhàn lại khiến tôi hơi bất ngờ.

“Hồi đại học từng một người, khoảng nửa năm, đến lúc tốt nghiệp thì chia tay vì xa.”

Tôi vốn nghĩ, với ngoại hình của ấy, ít nhất cũng phải từng hai ba người.

Câu trả lời này đúng là ngoài dự đoán.

Rất nhanh sau đó, món ăn mang lên.

Đang ăn thì thân nhắn tin cho tôi.

【Gặp rồi chứ? Cảm giác thế nào?】

【Rất ổn, cực phẩm! Ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên video!】

【Trời má! Gửi ảnh nhanh lên!】

Chụp lén thì có hơi sai, không chống đỡ nổi đợt tấn công tin nhắn dồn dập của nhỏ .

Thế là, lúc Lục Tử Nhàn đang múc canh cho tôi, tôi giả vờ nghịch điện thoại rồi nhanh tay chụp một tấm.

Do là chụp vội nên ảnh hơi mờ, vẫn đủ để rõ ngũ quan của ấy.

Vừa gửi đi, tôi đã phấn khích gào lên.

【Anh này đấy! Rất ! Cưng, chốt đơn lẹ lên!】

【…Bọn mình mới gặp nhau hôm nay.】

【Thì sao chứ? Cơ hội ngay trước mắt, không chớp lấy thì đợi khi nào?

【Tiếc là tao không ở đó, không thì phải chạy qua ngó tận mắt!】

Trò chuyện xong, tôi đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhận ra trong bát mình đã có cả đống món ăn.

Lục Tử Nhàn mỉm hỏi:

“Người sếp nào nhắn cho em à?”

Ăn với người khác mà cứ dán mắt vào điện thoại thì thật không phải phép.

Tôi hơi ngại, vội lắc đầu.

“Không phải, là thân em. Biết hôm nay em đi xem mắt nên hỏi tiến độ sao rồi.”

“Ồ?”

Nghe , trong mắt ấy ngoài ý , còn có thêm chút tò mò và mong chờ.

“Vậy… em trả lời sao?”

“Em bảo, tiến độ rất tốt.”

Anh ấy lại .

“Vậy có thể hiểu đó là lời khen dành cho mình không?”

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...