Cuộc Đời Thứ Hai [...] – Chương 4

Tôi vẫn còn nhớ rõ — kiếp trước, con tôi từng rực rỡ biết bao.

Nó có năng khiếu ngoại ngữ, chưa tốt nghiệp đã Bộ Ngoại giao chọn.

Lúc tốt nghiệp còn là sinh viên xuất sắc, lần đầu tiên xuất hiện trên truyền hình, thư người ta gửi tới đầy hai bao tải.

Trong thế giới của con tôi, toàn là những chàng trai trẻ tài năng, điều kiện tốt hơn Lý Trí không biết bao nhiêu lần.

“Chỉ cần mẹ cứu ấy, cái gì con cũng đồng ý.” Giọng con bé kéo tôi về thực tại tôi chỉ thấy nó đang quẫn trí, bấu víu vào bất cứ thứ gì. “Tôi thì có thể gì? Tôi chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường.”

“Có mà, mẹ!” — nó gần như nài nỉ — “Huân chương hạng nhất của ba có phải vẫn còn trong tay mẹ đúng không? Chỉ cần đưa cái đó ra, có thể cứu ấy.”

Nghe đến đây, tôi chết sững. Tôi không ngờ con mình lại có thể nghĩ đến chuyện như .

“Hoàng Gia Gia, con điên rồi sao? Lý Trí người, cậu ta phải chịu trách nhiệm!

Huân chương đó là ba con đổi bằng mạng sống, đó là danh dự, là trách nhiệm — mà con

lại muốn dùng nó cho chuyện này? Con đừng mơ!”

“Con đâu còn cách nào khác đâu mẹ!” Con bé sụp đổ, nước mắt rơi lã chã. “Chẳng lẽ mẹ muốn con không còn chồng? Nếu ba còn sống, ông ấy nhất định sẽ đồng ý!”

Không thể cứu nổi nữa rồi.

Tôi lạnh giọng: “Chỉ tiếc là ba con chết rồi.”

Tôi gỡ tay con ra để đóng cửa lại, khi cánh cửa vừa khép, nó lập tức níu chặt lấy khung cửa: “Mẹ! Mẹ thật sự nhẫn tâm đến sao?!”

Tôi thẳng: “Đừng gọi tôi là mẹ nữa. Con quên rồi à? Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi. Từ nay đừng đến tìm tôi nữa.”

Sắc mặt con bé tái mét.

Tôi nhân lúc nó đờ người, dứt khoát đóng sầm cửa.

Sau khi về phòng, tôi lấy huân chương quân công của chồng ra.

Miếng kim loại màu vàng dưới ánh nến vẫn sáng như mới.

Đây là thứ thủ trưởng của mang về tận tay mười tám năm trước.

Ông chồng tôi hy sinh trong một vụ nổ, đến cả tro cốt cũng không còn.

Tôi luôn xem huân chương này như chính phần di hài của ấy.

Nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong hai kiếp, tôi không kìm mà thở dài, nhẹ nhàng vuốt lên mặt huân chương:

“Anh sẽ không trách em đâu đúng không… Lão Hoàng…”

Đêm đó, vì suy nghĩ nhiều, tôi trằn trọc mãi không ngủ .

Trong cơn mơ màng, tôi bỗng nghe thấy tiếng , mở mắt ra thì thấy có bóng người trong phòng.

“Ai đó?”

Tôi bật dậy hét lên, người kia lập tức khựng lại.

Tôi châm cây nến, ánh lửa vừa sáng lên — người đó quay đầu lại.

Là con tôi.

Tôi hoảng hốt: “Sao con ở đây? Con trèo tường vào à?”

Tôi chợt nhớ ra — đúng rồi, con bé từng nhiều lần nửa đêm trèo tường ra ngoài tìm Lý Trí.

Đứa con của nó cũng vì thế mà có.

Nhưng nó chỉ tôi chằm chằm, hỏi: “Huân chương đâu? Mẹ giấu huân chương của ba ở đâu?”

Sắc mặt tôi lạnh hẳn: “Con quay về là vì cái đó? Mẹ đã cất rồi. Mẹ đã là không cho, con đừng có mơ…”

Tôi còn chưa dứt câu, nó đã nhào tới.

Khi nó siết cổ tôi bằng cả hai tay, tôi mới thật sự thấy hối hận. Con bé này đúng là điên rồi. Nhưng tôi… vẫn mềm lòng.

Trong ánh mắt nó đầy hoảng loạn, giọng vẫn cứng rắn: “Mẹ đưa huân chương cho con! Nếu không con mẹ!”

Tôi chằm chằm vào mắt nó: “Hoàng Gia Gia, con định mẹ thật sao?”

“Đưa cho con! Đưa cho con!!!”Tay nó siết chặt hơn, nước mắt tuôn ào ào: Tại sao mẹ lại ép con thế này? Con không muốn thế đâu, tất cả là lỗi của mẹ!”

“Nếu mẹ chịu trông cháu giúp con, thì đã chẳng xảy ra chuyện gì.

Cuộc đời con khổ thế này, đều do mẹ cả!”

Tới giờ phút này, nó vẫn tin rằng con đường mình chọn là đúng.

Tôi thấy hơi thở ngày càng yếu, mắt dần tối sầm. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, tôi vươn tay, ném cây nến đang cháy về phía con bé.

Ngọn lửa bùng lên, nó gào lên như mèo bị thiêu sống, nhảy khỏi giường.

Lửa bắt vào quần áo, nó lăn lộn dưới sàn, gào thét đau đớn.

Tiếng hét kinh hoàng khiến hàng xóm chạy sang. Không lâu sau, người ta cứu con bé.

Cơ thể nó bị bỏng nặng, đưa vào bệnh viện.

Cảnh sát cũng đến ngay sau đó.

Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, ai nấy đều im lặng.

Không ai ngờ — thật sự có người ngu muội đến mức, vì một kẻ ngoài mà ra tay chính mẹ ruột của mình.

Vẻ mặt họ nghiêm túc, còn tôi thì thản nhiên: “Đã thì ấy không liên quan gì đến tôi nữa. Tôi và ấy đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi. Mấy hãy liên hệ với gia đình hiện tại của ấy.”

Nói xong, tôi rời khỏi bệnh viện.

Sau đó, tôi tập trung vào việc chuẩn bị cho kỳ nhập học.

Năm xưa, trước khi cha tôi bị đấu tố, ông đã bí mật đưa cho tôi hai thỏi vàng. Tiền trợ cấp tử sĩ của chồng tôi cũng luôn tôi cất giữ cẩn thận. Tôi bán luôn căn nhà ở quê, gom góp đủ để mua một căn nhỏ ở thủ đô.

Ngay trước khi tôi rời làng, công an đến tìm tôi, con tôi đã tỉnh và muốn gặp tôi một lần.

Hôm xảy ra vụ cháy, vì bỏng quá nặng, con bé rơi vào hôn mê sâu.

Việc điều trị cần rất nhiều tiền, nên công an đã tìm đến nhà Lý Trí.

Nhưng khi nhà họ nghe tin không những không có tin mừng mà con bé còn bị thương, họ thẳng thừng tuyên bố: “Không nhận con dâu này nữa.”

Lúc đó tôi mới biết — con tôi và Lý Trí đến giờ vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Bệnh viện không thể đứng bệnh nhân chết mà không cứu, nên đã mở “đường xanh để giữ lại mạng cho con bé.

Nhưng chỉ giữ lại cái mạng, còn lại thì…

Khi tôi đến thăm, toàn thân nó không có chỗ nào lành lặn. Gương mặt bị bỏng nặng, biến dạng đến đáng sợ.

Nhưng trong ánh mắt, tôi thấy sự tỉnh táo mà trước đây chưa từng có. Khi tôi bước vào, nó đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Tôi vừa ngồi xuống, câu đầu tiên nó khiến tôi sững người.

“Mẹ… sao kiếp này mẹ lại không ép con học nữa?”

Tôi thẳng vào đôi mắt u ám ấy vài giây, liền hiểu ngay.

Chưa kịp để tôi trả lời, nó đã rên rỉ đầy đau khổ:“Đời con… là mẹ !”

Tôi lạnh lùng đáp: “Người hủy hoại cuộc đời con, là chính con.”

“Con hỏi vì sao mẹ không ép con học nữa à? Vì mẹ cũng sống lại. Nếu mẹ đoán không lầm… thì con cũng vừa trọng sinh đúng không?”

Đôi mắt con bé trợn to, kinh hoàng tôi, như không thể tin vào tai mình.

Rõ ràng nó không chỉ mang ký ức kiếp trước, mà còn biết rõ cả những gì đã xảy ra kiếp này.

“Vậy là mẹ cố trả thù con…”

“Con quên rồi sao? Mẹ từng cho con lựa chọn đấy chứ.” Tôi đứng dậy, thẳng:

“Hoàng Gia Gia, kiếp trước con đối xử với mẹ thế nào, mẹ đều nhớ rõ. Kiếp này mẹ cho con tự do, tự chọn con đường của mình. Là chính con buông thả, sa ngã — trách ai?”

Nó gào lên như phát điên: “Con là con mẹ, sao mẹ có thể tính toán cả chuyện này với con?!”

“Ha?” Tôi bật : “Con có nghe rõ mình đang gì không? Con người, phóng hỏa — mà còn nghĩ là chuyện nhỏ à? Hoàng Gia Gia, con không cứu nữa rồi. Những gì xảy ra hôm nay, con đáng phải chịu!”

Đáng lẽ tôi không nên đến.

Nhưng dù con bé có oán trách bao nhiêu, cũng không vơi đi nỗi đau mà chính nó ra cho bản thân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...