Cuộc Đời Thứ Hai [...] – Chương 2

Sáng hôm sau, tôi ra ngoài thì thấy bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, còn con thì không thấy đâu.

Tôi biết đây là cách nó xin lỗi.

Ăn xong, tôi vào phòng nó, lục ra hết sách vở ba năm cấp ba.

Kiếp trước, trước khi chết, con tôi từng gào thét:

“Thi Thanh Hoa là ước mơ của ba, nhà ngoại giao là ước mơ của mẹ. Hai người ép con gánh hết mấy giấc mơ đó, suốt những năm qua con thở không nổi. Nếu hai người thích đến , sao không tự mình đi đi?!”

Tối qua tôi nghĩ mãi về những lời này, nhận ra con bé cũng không phải không có lý.

Tôi từng học tư thục, rồi lên trung học nữ sinh.

Thầy từng gặp tôi đều khen tôi có năng khiếu học hành.

Nếu không vướng vào thời loạn, tôi lẽ ra có thể tiếp tục học hành một cách suôn sẻ.

Chỉ là, chồng tôi mất quá sớm, con lại đến quá nhanh, tôi dồn hết tâm sức cho nó, quên mất bản thân mình cũng có thể có một tương lai.

May là tôi mới ba mươi sáu tuổi, vẫn chưa muộn.

Con mải mê theo đuổi , chẳng nhận ra sách vở trong phòng mình đã bị dọn sạch.

Mỗi ngày tôi đồng xong là bắt đầu ôn lại bài vở.

Dù đã nhiều năm không đến sách giáo khoa, kiến thức bây giờ đơn giản hơn thời chúng tôi rất nhiều. Lại thêm con từng ghi rất cẩn thận, nên chưa đầy một tháng, tôi đã nắm phần lớn các nội dung quan trọng.

Môn xã hội với tôi thì còn tạm ổn, mấy môn tự nhiên thì đúng là thảm họa.

Hôm đó tôi đang bài tập Vật lý thì bị một bé ở đội thanh niên trí thức thấy — Vương Kiều. Nó ngạc nhiên hỏi:“Dì ơi, sao dì lại đang đề Vật lý cấp ba thế này?”

Tôi hơi ngại, vẫn thành thật : “Dì muốn thi đại học.”

Tôi cứ tưởng sau khi biết chuyện, nó sẽ tôi bằng ánh mắt khác thường. Ai ngờ con bé lại kêu lên một tiếng:“Dì ngầu thật đó! Nhưng mà… cách giải đề này của dì sai rồi.”

Vương Kiều giảng lại cách đúng, lúc đó tôi mới biết hóa ra con bé cũng đang ôn thi đại học, muốn thi vào một trường kỹ thuật.

Tôi khen: “Môn tự nhiên giỏi như cháu, nhất định sẽ đỗ.”

Vương Kiều thở dài, buồn rầu : “Nhưng cháu dốt tiếng Anh lắm.”

Tôi hiền: “Dì giúp cháu .”

Con bé chẳng hề xem thường tôi: “Thật ạ?”

Thật. Hồi nhỏ, có một người nước ngoài truyền đạo về vùng tôi. Tôi hay đến chơi với ông ấy, và chính ông đã dạy tôi tiếng Anh.

Từ hôm đó, tôi dạy Vương Kiều tiếng Anh, còn nó dạy tôi các môn tự nhiên.

Hai người giúp nhau học suốt hai tháng, cho đến khi con tôi phát hiện.

“Mẹ, nghe mẹ muốn thi đại học hả?” Nó hớn hở đẩy cửa bước vào, lúc đó tôi đang đề Toán.

Vừa thấy cảnh đó, mặt nó tối sầm lại: “Không phải chứ, mẹ điên rồi à? Mẹ cái trò này không thấy xấu hổ sao?”

Tôi đặt bút xuống, ngẩng đầu nó: “Mẹ học hành chăm chỉ, có gì mà phải xấu hổ?”

Con bé tức đến phát điên: “Mẹ không biết thân phận của mình là gì à? Một người đàn bà nông thôn, lớn tuổi rồi mà còn đòi đi thi đại học? Mẹ có biết cả làng đang nhạo mẹ thế nào không? Ba là liệt sĩ đấy, mẹ đang mất mặt ba!”

Tôi không nhịn nữa: “Con còn dám nhắc đến ba con à? Con là con chưa chồng, cả ngày dính lấy thằng Lý Trí, còn mang thai con nó — con không thấy nhục ba con, mà lại mẹ đang bôi nhọ ông ấy? Nếu ba con có linh thiêng, chắc cũng tức mà sống lại!”

Con tôi chết trân tôi:“Sao mẹ biết chuyện đó?”

Tôi tức đến nghẹt thở: “Muốn người không biết, trừ khi mình đừng . Chuyện con và Lý Trí đi khám ở trạm y tế, cả làng này ai cũng biết!”

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn bảo vệ con, không để nó dính đến thị phi, nên nó không hiểu miệng đời độc đến thế nào.

Mấy người đàn bà trong làng đồng xong, tụ lại là buôn chuyện.

Chuyện không có cũng dựng thành một vở kịch, huống chi là con bé cả ngày chạy đến tìm Lý Trí.

Trong miệng họ, nó sớm đã là “con hư hỏng” rồi.

Chính vì , kiếp trước tôi mới ép con bé học thật giỏi, thi thật cao.

Tôi biết, chỉ có thoát khỏi nơi này, trở thành phượng hoàng, nó mới thoát khỏi những lời miệt thị.

Con tôi vốn luôn tự cao. Giờ nghe mình mang tiếng xấu, nghĩ lại những lời gièm pha gần đây, mặt nó tái mét như tờ giấy.

“Không… không thể nào. Chắc chắn là mẹ nghe Vương Kiều gì đó…”

Nó bắt đầu đổ lỗi, “Là mẹ muốn con chia tay Lý Trí, là mẹ ép con thi đại học, nên mẹ cố tung tin ra! Tất cả là lỗi của mẹ!”

Lúc đó tôi mới hiểu — con bé thật sự là hết thuốc chữa.

Kiếp trước, khi Lý Trí bỏ nó cưới người khác, nó cũng trút giận lên đầu tôi. Bây giờ vẫn y như .

Trước kia tôi còn nuông chiều nó, cố gắng dạy nó biết nhận trách nhiệm.

Còn giờ… tôi chỉ lặng lẽ giơ tay, tát cho nó một cái.

“Hoàng Gia Gia, tỉnh lại đi. Mẹ tung tin này thì gì? Người ta mắng con là ‘ hư’, cũng sẽ mắng mẹ không biết dạy con. Con ra chuyện xấu hổ như , còn mặt mũi nào đổ lên đầu người khác?”

Con bé ôm mặt, không thể tin nổi: “Mẹ đánh con? Mẹ dựa vào cái gì mà đánh con?”

“Dựa vào việc mẹ là mẹ con!” Tôi nghiến răng , “Đánh con còn nhẹ. Nếu chọn, mẹ thà không có đứa con như con!”

Lời đó khiến con tôi sững người. Nó ngẩn ra vài giây, rồi liên tục gật đầu: “Tốt lắm. Vậy từ hôm nay, mẹ con mình cắt đứt quan hệ!”

Nói xong, nó tức giận bỏ đi.

Tôi không giữ nó lại. Chỉ lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng, rồi quay về bàn tiếp tục bài.

Sáng hôm sau, tôi dọn dẹp đồ đạc của con , mang thẳng đến giao cho Lý Trí.

Từ hôm đó, con bé dọn ra ở luôn bên đội thanh niên trí thức, không về nhà, cũng không ra khỏi cửa.

Cho đến ngày tất cả thanh niên trí thức về lại thành phố, nó theo Lý Trí lên tàu, đi luôn.

Nghe hôm đó con bé đứng chờ rất lâu ở ga tàu, hình như là đợi tôi đến tiễn.

“Văn Tú à, sao nhẫn tâm thế, con lớn như bỏ là bỏ luôn. Lúc đi, Gia Gia khóc dữ lắm.”

Họ không hiểu.

Tôi chọn cách “chỉ không cần nó” — đã là tôi mềm lòng lắm rồi.

Kỳ thi đại học lần đầu, tôi trượt chỉ vì thiếu đúng 3 điểm.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, chuẩn bị ôn tiếp một năm nữa.

Nhưng đúng lúc đó, con xuất hiện.

Lâu ngày không gặp, nó như già đi cả chục tuổi, ôm theo một đứa bé sơ sinh, vừa thấy tôi đã bật khóc.

“Mẹ ơi, con sai rồi…”

Tôi chẳng cần hỏi, cũng đoán mấy tháng qua nó sống khổ sở thế nào.

Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng phải đụng tay vào việc nhà, càng chưa từng chịu khổ.

Mà với cái gia đình đó, cái người chồng đó…

Mang bầu vẫn phải nấu cơm cho cả nhà, ở cữ cũng phải dùng nước lạnh giặt đồ cho mấy đứa em chồng thiểu năng.

Lý Trí đi vài tháng thì bị đuổi, cha chồng đem quần áo của nó đi cầm cố đánh bạc.

Nó đành phải mặc lại đồ cũ rách của Lý Trí.

Tôi cứ tưởng nó sống không nổi nữa, quay về tìm mẹ nương tựa.

Ai ngờ nó quay về là để… nhờ tôi lên thành phố trông con cho nó.

Nghe xong, tôi đơ mất mấy giây, hỏi lại lần nữa:

“Con gì cơ?”

“Mẹ ơi, con biết con sai rồi.” Nó lại xin lỗi, rồi dịu giọng tiếp: “Hồi đó con không nên mẹ như . Giờ con quay về là muốn đón mẹ lên thành phố sống chung. Con nghe mẹ thi trượt đại học, chi bằng về thành phố sống sung sướng, mẹ cũng biết mà, điều kiện ở đó tốt hơn ở nông thôn nhiều…”

“Đủ rồi.” Tôi lạnh giọng ngắt lời nó. “Con muốn mẹ lên thành phố sống sung sướng, hay là muốn mẹ về trông cho con đám cha mẹ chồng, em chồng tật nguyền đó?”

Sắc mặt nó trắng bệch. Một lúc sau như bị chạm đúng nỗi đau, nó gào lên:

“Mẹ biết rồi hả?! Vậy mẹ cũng biết con sống khổ thế nào, biết con phải vất vả trông con nhỏ, phải hầu hạ cả đống người đó ra sao… Mẹ là mẹ con, sao mẹ không giúp con?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...