Con tôi vì muốn cưới Lý Trí – một thanh niên trí thức bị điều đi vùng quê – mà dứt khoát từ bỏ kỳ thi đại học.
Tôi ép hai đứa chia tay, đưa con đi học lại một năm.
Năm sau, con bé đỗ vào Đại học Thanh Hoa.
Nhưng khi phỏng vấn, nó lại công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với tôi.
Tôi tìm nó để hỏi cho ra lẽ, thì bị chính tay con đẩy ngã từ trên lầu xuống.
“Ngoài ước mơ lấy Lý Trí, sống bên ấy và sinh con cho ấy ra, con không cần gì nữa.”
“Mẹ đã chết của con, nát cả cuộc đời con. Mẹ không xứng mẹ của con!”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại đúng cái ngày con bé quyết định bỏ thi đại học.
Lần này, tôi sẽ để nó theo đuổi , còn mình thì dọn lại sách vở, chuẩn bị đi thi đại học.
…
“Mẹ, con không thi nữa đâu. Còn nửa năm nữa là Lý Trí về lại thành phố, con sẽ đi theo ấy.” Ánh mắt con bé rất kiên định.
“Con vốn không thích học hành. Ước mơ duy nhất của con là cưới Lý Trí và sinh con cho ấy. Mẹ đừng hòng chia rẽ tụi con.”
Nghe con , trong lòng tôi rất phức tạp.
Tôi và chồng là thanh mai trúc mã. Năm mười bảy tuổi thì nhập ngũ, đến năm hai mươi tuổi nghe chuyện nhà tôi, không hai lời mà quay về cưới tôi. Năm đó, chúng tôi có con .
Khi con lên mười, chồng tôi hy sinh.
Dù không có cha, con bé luôn rất ngoan ngoãn.
Tôi với nó rằng ước nguyện cuối cùng của cha nó là muốn con thi đỗ đại học, đổi đời.
Nên khi các trong làng lần lượt nghỉ học để đi đồng, tôi dốc toàn lực để con tiếp tục đến trường.
Con tôi thông minh và rất có chí, nhiều năm liền đều là học sinh đứng đầu toàn khối, điểm số bỏ xa người thứ hai gần cả trăm điểm.
Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã vào guồng, thì nó lại phải Lý Trí – một trong những thanh niên trí thức điều về làng.
Trong đám thanh niên đó, Lý Trí nổi tiếng là lười biếng, chỉ ham ăn lười .
Thời gian đó, tôi thường nghe người ta đồn: để trốn việc đồng áng, cậu ta lợi dụng vẻ ngoài bảnh bao mà dụ dỗ không biết bao nhiêu trẻ trong làng để thay mình xuống ruộng.
Ở kiếp trước, khi biết con không đi thi đại học, tôi sốc đến mức phát điên.
Tôi mang huân chương của chồng đến Phòng Thanh niên trí thức cấp huyện, ép họ đưa Lý Trí về lại thành phố sớm hơn kế hoạch.
Đúng ngày Lý Trí rời đi, tôi đưa con lên huyện, gửi nó vào một lớp luyện thi nghiêm ngặt nhất, chia rẽ hai đứa một cách dứt khoát.
Tôi tưởng là tốt cho con, nào ngờ nó hận tôi cả đời… Cuối cùng còn ra tay chết tôi.
Nghĩ đến đây, tôi quyết tâm: nếu ông trời đã cho tôi cơ hội lại cuộc đời, thì lần này tôi sẽ không can thiệp vào con bé nữa.
Tôi ngẩng lên nó một cái, rồi lại cúi xuống việc.
“Nếu đó là ước mơ của con, thì cứ đi.”
Phản ứng của tôi quá thản nhiên, đến mức những lời con định ra cũng bị chặn lại. Nó nhíu mày:
“Mẹ, mẹ đừng thử con. Con với Lý Trí là thật lòng. Anh ấy chắc chắn sẽ tốt với con.”
Tôi không nhịn , hỏi lại:
“Nếu là thật lòng, thì sao chuyện quan trọng lại do một mình con đến ? Còn cái người đàn ông kia đâu? Ngay cả dũng khí để cùng con đối mặt với mẹ cũng không có à?”
Mặt con thoáng chốc hoảng hốt.
“Anh ấy… có việc bận, đúng rồi, trên đội có chuyện quan trọng nên không đi .”
Tôi không hỏi thêm nữa, chỉ mỉm .
“Tùy con thôi.”
Có lẽ bị lời tôi kích , tối hôm đó con bé đưa luôn Lý Trí về nhà.
Hai đứa lại lặp lại y chang những lời ban sáng.
Để chứng minh bền chặt của mình, Lý Trí giơ bốn ngón tay thề sống thề chết trước mặt tôi, nhất định sẽ cưới con bé, cả đời đối xử tốt với nó.
Con đứng bên cạnh, nghe mà mắt sáng rỡ.
Tôi ho một tiếng, rồi hỏi:
“Cậu sẽ cưới con tôi. Vậy cha mẹ cậu nghề gì? Nhà có bao nhiêu người? Cậu có nhà riêng chưa? Về lại thành phố có phân việc không? Còn tiền cưới định đưa bao nhiêu?”
Tôi vừa dứt lời, mặt Lý Trí đã đỏ bừng, đứng ngây ra không câu nào.
Con sốt ruột:
“Mẹ, giờ là xã hội mới rồi, mấy chuyện mẹ hỏi như sính lễ với nhà riêng lỗi thời lắm rồi. Tụi con còn trẻ, sẽ có bánh mì, cũng sẽ có sữa.”
Tôi mặc kệ, chỉ chằm chằm vào Lý Trí.
Cậu ta chỉ lặp lại đúng một câu: “Con sẽ đối xử tốt với Gia Gia.”
Cuối cùng, tôi cũng đồng ý chuyện hôn sự này.
Dù sao thì ở kiếp trước, tôi không đồng ý — và kết cục là bị chính con đẩy xuống lầu.
Sau khi thấy tôi chưa chết, nó vẫn chưa nguôi giận, liền rút dao đâm liên tiếp mấy nhát vào ngực tôi.
Tôi theo phản xạ đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác bị đâm ấy như vẫn còn nguyên vẹn, tim nhói lên từng cơn.
Ăn tối xong, con tiễn Lý Trí ra cửa, nửa tiếng rồi mà vẫn chưa quay về.
Tôi rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, thì bất ngờ có người từ phía sau ôm lấy tôi.
Giọng con mềm nhẹ vang lên sau lưng:
“Mẹ, con biết mẹ không vui vì chuyện này. Nhưng mẹ yên tâm, dù con có lấy chồng, con cũng không quên ước nguyện của ba. Đợi con theo Lý Trí về thành phố, ổn định rồi, con sẽ thi đại học. Được không?”
Dù sao cũng là đứa con tôi một tay nuôi lớn, lòng tôi vẫn mềm xuống đôi chút, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Gia Gia, con có biết hoàn cảnh nhà Lý Trí như thế nào không? Con có từng nghĩ đến cảnh sống khi gả về đó sẽ ra sao không?”
Kiếp trước, sau khi ép hai đứa chia tay, vì sợ ảnh hưởng đến tương lai Lý Trí, tôi lén con đi điều tra địa chỉ nhà cậu ta ở thành phố.
Đến nơi, tôi mới biết sự thật:
Cha mẹ Lý Trí có tất cả sáu đứa con.
Cha cậu ta nghiện cờ bạc, mẹ thì có vấn đề thần kinh.
Sáu đứa con thì năm đứa bị thiểu năng, chỉ có Lý Trí là bình thường.
Nhà chỉ có một căn phòng, tám miệng ăn chen chúc trên một chiếc giường.
Lúc tôi tìm đến, mới nửa năm sau khi con bị ép chia tay, Lý Trí đã cưới người phụ nữ khác.
Hàng xóm , người vợ đó khổ vô cùng — vừa mở mắt đã phải lo cơm nước cho tám con người, còn thường xuyên bị cha chồng đánh đập vì “ không vừa ý”.
Còn Lý Trí, hoàn toàn không phải người biết thương vợ.
Không có trình độ học vấn, phân công việc thì kêu khổ, ba ngày bốn bữa trốn , chưa đầy hai tháng đã bị đuổi.
Từ đó về sau chỉ mấy việc vặt, đến miếng cơm manh áo cũng chẳng lo nổi cho cả nhà.
Tôi muốn khuyên con hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định.
Không ngờ nó nổi giận, buông tay khỏi người tôi:
“Con lấy là lấy Lý Trí, đâu phải lấy cả nhà ấy. Mẹ đừng có kiểu tư tưởng tiểu thư nhà tư sản mà xem thường người nghèo như ! Đừng quên, nếu không nhờ ba – một thằng nghèo rớt mồng tơi – cưới mẹ, thì mẹ đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi!”
Lời cay nghiệt của con khiến tôi bừng tỉnh.
Sao tôi lại quên mất – con tôi luôn khinh thường xuất thân của tôi.
Nó luôn lấy việc tôi là con nhà địa chủ ra để xấu hổ.
Kiếp trước, sau khi nó đậu đại học, nó không cho tôi đưa đến trường, cũng không cho tôi xuất hiện trước mặt bè.
Nó bảo, mẹ của cùng lớp đều là công nhân vinh quang, còn tôi chỉ là “tàn dư phong kiến” thấp hèn.
Nhưng địa chủ cũng có người tốt, người xấu chứ.
Cha tôi chưa từng bóc lột tá điền, thời chiến còn từng che giấu quân nhân, hiến vàng, góp gạo — là người có tiếng tốt trong vùng.
Lúc đó, cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng tôi với con cũng tan biến hoàn toàn, lạnh lẽo đến thấu tim.
Đối mặt với sự tức giận của con bé, tôi chủ nhận sai:
“Con đúng, là tư tưởng của mẹ chưa tiến bộ. Vậy con cứ sống tốt với cậu ta. Mẹ chúc hai đứa hạnh phúc.”
Nói xong, con có vẻ hối hận, thấy vẻ mặt tôi như thì càng buồn hơn.
Nó mím môi, như muốn gì đó.
Nhưng tôi không cho nó cơ hội, xoay người về thẳng phòng mình.
Chương 2 tiếp ở đây nha:
Bạn thấy sao?